Bá Võ

Chương 1762: Để ta (3)

Ngay sau đó, Sở Hi Thanh cũng không phân tâm được nữa.
Trình độ Thủy pháp của Thủy Thương Lãng rất kinh người, nhưng Thần Minh Điện Xế - Cung Vô Cấu xếp hạng 35 Địa Bảng lại thể hiện ra sức chiến đấu vượt qua Thủy Thương Lãng.
Vị này chủ tu Huyền Lôi Thần Kích đại pháp, đi con đường hệ Lôi và Thần tốc!
Từng đạo chân nguyên ngưng tụ thành thương, hàng trăm hàng ngàn mũi thương sắc bén mang theo từng tia lôi đình, đánh thẳng về phía Sở Hi Thanh.
Lôi đình! Thần tốc! Xuyên thủng! Thần Phong! Toái diệt!
Bóng thương kia không chỉ dày đặc như mưa, mà còn nhanh đến khó tin.
Sở Hi Thanh thì lại dùng Tru Thiên Đao ứng đối, hắn ngồi yên tại chỗ, tru diệt tất cả mũi thương của đối phương!
Tốc độ của hắn không bằng Cung Vô Cấu, nhưng có thể lấy vụng phá xảo!
Mặc kệ tốc độ của ngươi nhanh đến đây, không gian trước mắt Sở Hi Thanh cũng chỉ có hạn.
Hắn ỷ vào chân nguyên vô cùng vô tận của mình, ra tay với toàn bộ vùng không gian trước người, xóa toàn bộ tất cả sự vật ở vùng không gian đó, cũng bao quát cả những bóng thương kia.
Sau mười hô hấp, sắc mặt Cung Vô Cấu càng nghiêm túc hơn.
Hắn ý thức được, mình đã quá khinh thường vị Vô Cực Đao Quân này rồi.
Thiên quy võ ý của người này đã có thể chống lại hắn rồi.
Đối phương chỉ dùng Tru Thiên chi pháp, nhưng có thể biến hóa vô cùng, lấy một pháp phá vạn pháp!
Tu vị cũng không kém quá nhiều.
Ánh mắt Cung Vô Cấu hiện lên vẻ nghi ngờ không thôi.
Nghe đồn Vô Cực Đao Quân mới ngũ phẩm thượng thôi mà?
Song phương lại giao thủ năm cái hô hấp, Cung Vô Cấu hơi nhướng mày: “Không thoải mái! Chúng ta đổi nơi rộng rãi đánh tiếp?”
Ở nơi này, hắn căn bản không thể triển khai võ đạo của mình.
Đối phương ỷ vào chân nguyên vô cùng vô tận, để cho thương đạo của hắn không thể phát huy.
Thủy Thương Lãng lại hơi lắc đầu: “Vô Câu, dừng lại đi! Đừng mất mặt xấu hổ. Đao Quân mới bao nhiêu tuổi, tu vị mới bao nhiêu? Ngươi không thể thi triển thương thuật, Đao Quân cũng khác gì?”
Cung Vô Cấu hơi ngẩn ngơ, sau đó ‘chậc’ một tiếng, chuyển mắt qua nơi khác.
Hắn thu hồi địch ý, cũng không ngưng tụ bóng thương nữa.
Đích thực là không cần đánh tiếp.
Thực lực của vị Vô Cực Đao Quân này đã vượt quá dự đoán của hắn.
Với tuổi của Sở Hi Thanh, tu vị này quả thực là kinh thế hãi tục.
Đối phương còn chưa thi triển Thần Ý Xúc Tử Đao, đó mới chính là đao pháp đánh tan 500 vạn đại quân Cự linh, là thần thoại võ lâm!
Hơn nữa, theo hắn biết thì Bá thể của vị này cũng mạnh đến đáng sợ.
Võ đạo của người này quả thật là không có sở đoản.
Đã có thể tưởng tượng được tiền đồ và thành tựu tương lai của vị này ra sao!
Cung Vô Cấu tự nhận thực lực của mình nằm trong khoảng mười vị trí đầu Địa Bảng.
Nếu hắn dốc toàn lực, chắc hẳn là có thể đánh bại Sở Hi Thanh.
Nhưng chỉ giới hạn là đánh bại!
Nói không chừng sau một trận ác chiến, hắn còn bị đối phương dây dưa đến chết!
Có lẽ dưới hai mươi vị trí đầu của Thiên Bảng, không kẻ nào có thể uy hiếp đến tính mạng của Sở Hi Thanh.
Vì vậy, dù có đổi một nơi rộng rãi thoải mái thì lại như thế nào?
Ở cái tuổi này mà đối phương đã có thể đối kháng chính diện với hắn, thành tựu này đã hơn xa ân soái năm đó!
Thủy Thương Lãng thì lại bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh.
Đây chính là phu quân của ân soái?
Phải công nhân!
Thiên hạ này, chỉ có vị thần thoại võ lâm đương đại này mới có thể xứng với ân soái.
Trong lòng Thủy Thương Lãng lại sinh ra cảm giác vui mừng.
Hắn còn tưởng rằng ân soái của mình sẽ phải cô độc cả đời.
Bởi vì tất cả nam nhi trên thế gian này, đều chỉ là cặn bã ở trước mặt ân soái.
Chỉ là vị này quá trẻ tuổi, nhỏ hơn ân soái tận mười ba tuổi.
Sau đó, thần sắc Thủy Thương Lãng nghiêm túc, đứng dậy lùi lại một bước, trịnh trọng thi lễ với Sở Hi Thanh: “Thần Sách Tả đô đốc Thủy Thương Lãng, bái kiến tổn thượng!”
Hăn chưa bao giờ nghĩ đến, vị này lại dám nói xằng nói bậy, tự nhận là phu quân của Tần Mộc Ca.
Cung Vô Cấu thì âm thầm nghĩ, thì ra ân soái thích loại này?
Sở Hi Thanh không chỉ trẻ tuổi, tướng mạo cũng là cao cấp nhất, quả thực là như trích tiên, anh tuấn đến yêu dị. Hơn nữa còn kinh tài tuyệt diễm, khí chất cực kỳ xuất chung, ngay cả hắn nhìn cũng thấy tự ti mặc cảm.
Nếu nói xứng thì khẳng định là xứng, chỉ là ân soái còn có hiềm nghi trâu già gặm cỏ non…
Hắn chợt nhìn động tác của Thủy Thương Lãng, cũng lập tức vứt bỏ ý nghĩ hoang đường bất kính và đại nghịch bất đạo trong đầu.
Cung Vô Cấu cũng đứng lên theo Thủy Thương Lãng, thi lễ với Sở Hi Thanh: “Thần Sách Hữu đô đốc Cung Vô Cấu, tham kiến tôn thượng!’
Bọn họ là gia thần của Tần Mộc Ca, gọi Tần Mộc Ca là chủ thượng.
Vì vậy chỉ có thể gọi Sở Hi Thanh là tôn trưởng hoặc tôn thượng.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì vui vẻ đắc ý.
Hai người này đúng là tin thật!
Cũng không biết Sở Vân Vân biết được thì có đánh hắn hay không?
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, quay đầu vẫn phải vào Liệt Vương bảo tàng xem một chút, nhân tiện núp một thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận