Bá Võ

Chương 672: Thà gãy không cong (3)

Tuy rằng Thiết Cuồng Nhân không thể thăng cấp, nhưng lại có một bộ phận máu thịt và chân nguyên đột phá đến tứ phẩm.
Lâm Thạch đúng là đã đưa cho hắn một phần bí dược có độc, nhưng bí dược có độc cũng là bí dược.
Trong khoảnh khắc này, bóng người của Thiết Cuồng Nhân hóa thành một đạo huyết diễm, lao thẳng về phía đại quân ở đối diện.
Chỗ hắn đi qua, những mũi tên kia đều bị vặn vẹo và đứt gãy.
Khi Thiết Cuồng Nhân rơi xuống đất, mặt đất chấn động ầm ầm, vô số kẽ nứt tản ra bốn phương tám hướng, lại như một tấm mạng nhện cực lớn.
Hơn trăm người chung quanh bị cương lực mạnh mẽ của hắn chấn thành máu loãng.
Trong những vết nứt kia lại tuôn ra vô số huyết diễm màu đỏ thắm. Những tướng sĩ của nội phủ thái giám kia chỉ hơi tiếp xúc với nó, lập tức bị huyết diễm quấn quanh người, kêu rên và lăn lộn ra đất.
Thần niệm Thiết Cuồng Nhân phong tỏa con tích dịch cực lớn kia, một đường tựa như chậm mà lại nhanh, lao thẳng về phía đó.
Mỗi một bước tiến của hắn, đều có vài chục binh mã bị kiếm ý ngập trời của hắn chém giết.
Cung nỏ ở xung quanh thì lại hoàn toàn vô hiệu với hắn.
Tuy rằng binh mã của nội phủ thái giám có hai ngàn thanh cung nặng hai mươi thạch, năm ngàn thanh trọng nỗ ba mươi thạch, bọn họ còn mang theo mười mấy vạn mũi tên nặng phá giáp.
Nhưng vì tầm bắn, nên đại đa số cung thủ này đều không thể nhắm vào Thiết Cuồng Nhân.
Chỉ có một phần nhỏ đứng ở trực diện Thiết Cuồng Nhân là có thể bắn thẳng, nhưng tên của bọn họ không thể phá cương khí hộ thể và trọng giáp của hắn.
Lúc này, Thiết Cuồng Nhân tiến lên rất nhanh, một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quét ngang tất cả.
Ngay khi hắn đi được năm mươi trượng, một bóng người mặc giáp vàng sáng bóng đột nhiên lao ra từ trong quân rận, một thương đánh về phía Thiết Cuồng Nhân.
“Ma nghiệt! Trước đại quân, há có thể để cho ngươi làm càn.”
Thiết Cuồng Nhân lại nở nụ cười càn rỡ, hắn giơ một tay lên, trọng kiếm bên người lập tức bay lên, rơi vào trong tay hắn.
Khi kiếm và thương của hai người giao phong, thân thể của đại tướng mặc giáp sáng rực kia lập tức bay ra mười lăm trượng, rơi vào trong quân trận ở phía sau.
Dưới chân Thiết Cuồng Nhân cũng bị lún xuống tận một trượng rưỡi, hiện ra một cái hố cực sâu.
Lúc này, lại có càng nhiều vết nứt tản ra bốn phương tám hướng, những huyết diễm lao ra từ vết nứt kia lại càng cuồng mãnh và hung hăng hơn.
Thái thú Tư Không Thiện ngồi đàng hoàng trên con tích dịch khổng lồ, không khỏi đứng dậy, giật mình nhìn về phía Thiết Cuồng Nhân.
Vị đại tướng mặc giáp sáng rực kia tên là Nhậm Đông Lưu, chính là chỉ huy sứ của quân đội nội phủ.
Người này có nguyên công tứ phẩm hạ, là cánh tay đắc lực của nội phủ thái giám Đông Châu.
Với tu vị của Nhậm Đông Lưu, thế mà lại bị một kiếm của Thiết Cuồng Nhân đẩy lùi.
Sức chiến đấu mạnh nhất của Thiết Cuồng Nhân cũng là tứ phẩm hạ, có tư cách chống lại Nhậm Đông Lưu.
Nhưng mà đây là trước đại quân, là đội quân tinh nhuệ có thể so với biên quân, toàn bộ để tu luyện bí pháp Hoàng Đạo!
Sức chiến đấu của Nhậm Đông Lưu bây giờ, đã tiếp cận vô hạn đến tứ phẩm thượng đỉnh phong.
Tư Không Thiện đột nhiên vung tay áo, lập tức có vô số kiếm khí màu trắng bạc bay ra từ trong hộp kiếm phía sau hắn, chúng lao thẳng về phía Thiết Cuồng Nhân, tựa như những giọt mưa.
Thiết Cuồng Nhân lại vui mừng không sợ, hắn cứng rắn chống đỡ những kiếm khí này.
Thiết thương của Nhậm Đông Lưu lại xuất hiện một lần nữa, lần này Thiết Cuồng Nhân vỗ mạnh trọng kiếm, lại đánh cho Nhậm Đông Lưu chìm vào trong lòng đất. Sau đó một kiếm chém hai vị Thiên hộ có tu vị lục phẩm thượng ở sau lưng Nhậm Đông Lưu thành hai đoạn.
Thiết Cuồng Nhân lại lăng không mà lên, tiếp lao về phía trước, không ngừng đảnh thẳng vào đại quân.
Hắn luôn dính lấy đám tướng sĩ nội phủ thái giám, không cho đám người này có cơ hội bắn tên.
Bóng người Thiết Cuồng Nhân lướt qua, những võ tu lục phẩm kia đều không đỡ nổi một đòn, những cao thủ ngũ phẩm kia cũng chỉ đỡ được hai ba chiêu là sẽ trọng thương.
Rõ ràng là Thiết Cuồng Nhân đang muốn giết chóc, hắn không để ý đến đám binh tốt của nội phủ thái giám, mà chỉ muốn ép đám cao thủ trong quân đi ra, ngăn cản ở trước mặt hắn.
Sau đó lại đánh bọn họ trọng thương, thậm chí là chém giết.
Máu của những người này lại bị Thiết Phù Đồ hấp thu, hóa thành huyết diễm và nhiên liệu.
Chỉ có Nhậm Đông Lưu là có thể chống đỡ chính diện.
Mà khi hai người đối mặt lần thứ hai mươi, miệng mũi của Nhậm Đông Lưu đã thấm máu.
Lúc này, trên phần lưng con tích dịch cực lớn kia, sắc mặt vợ chồng Tư Không Thiện và Hàn Vũ Yên đã cực kỳ ngưng trọng, Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch thì càng là toàn thân lạnh lẽo.
Tại một khắc tiếp theo, trọng kiếm rộng lớn của Thiết Cuồng Nhân đã quét ngang một đường, trực tiếp chặt đứt chân trai của con tích dịch này, làm cho con tích dịch này ngửa người mà lên, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết. Thân thể nó vặn vẹo, gần như điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận