Bá Võ

Chương 1290: Ngươi là Bá Võ Vương?

Lúc này, Sở Vân Vân lại đứng dậy, cầm cái nồi nóng hầm hập lên, rồi ở trước người Sở Hi Thanh.
“Canh thịt đã xong, ăn đi!”
Nàng mở nắp nồi ra, lập tức có một luồng hơi nước bay lên, mùi thuốc hỗn hợp với mùi thịt bay khắp quảng trường, khiến cho tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn về phía bọn họ.
Ánh mắt Sở Vân Vân sâu thăm thẳm: “Hôm nay ta đã đổi một phương thuốc mới, cũng là cố bản bồi nguyên, ngươi thử xem, tốt nhất là có thể uống hết khi còn nóng.”
Sở Hi Thanh ngẩng đầu lên nhìn nhau với Sở Vân Vân một chút.
Hắn nhìn thấy mấy phần thương tiếc và hối hận, cùng một vệt ánh sáng lạnh lẽo không cho làm trái từ trong mắt của thiếu nữ.
Vấn đề là mấy ngày nay, Sở Vân Vân hút máu của hắn cũng không hạ miệng lưu tình . . .
Sở Vân Vân bây giờ, mỗi ngày đều hút mấy chục giọt tinh huyết của hắn.
Nàng nắm giữ pháp Già Thiên hoàn chỉnh, nên làm việc này cực kỳ bí mật, ngay cả Vấn Thù Y cũng không thể phát hiện.
Sở Hi Thanh vừa nhìn vào cái nồi trước mặt.
Bên trong là một đoàn đen xì, nói là canh, thì thà nói là một nồi dầu đen thì chính xác hơn.
Thiên phú trên phương diện làm việc nhà của vị Bá Võ Vương này. . . một lời khó nói hết.
Cái pháp khí này vốn cực kỳ kiên cố và vững chắc, nhưng bây giờ mặt ngoài của nó tràn đầy vết thương.
Nếu không phải Sở Vân Vân khôi phục đến ngũ phẩm, lực khống chế đã ổn định hơn, thì cái nồi này đã báo hỏng rồi.
Không phải bị đập vỡ, thì chính là bị đốt thủng.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, dứt khoát cầm nồi lên rồi dốc vào miệng.
Hắn bây giờ đúng là cần bồi bổ một chút.
Thịt và các loại thuốc ở bên trong nồi vẫn trong trạng thái sôi trào, nhưng Sở Hi Thanh không để ý, trực tiếp nuốt xuống.
Miếng thịt to như nắm tay vốn đã bị nấu đến nát nhừ, hắn nuốt vào miệng liền nát vụn.
Tuy rằng canh thịt này đen xì, còn mang theo một ít mùi khét, nhưng vào trong miệng cũng không quá khó ăn.
Cũng có thể là do hắn quen rồi . . .
Sở Vân Vân nhìn chằm chằm, mãi đến tận khi Sở Hi Thanh uống không còn một giọt canh nào, một chút mỡ cũng không còn thừa, thì gương mặt tái nhợt và lạnh lẽo của nàng mới hiện ra một tia ý cười.
Nụ cười này yên nhiên rực rỡ, cực kỳ động lòng người, khiến Sở Hi Thanh hơi sửng sốt.
Mà ngay khi Sở Vân Vân vừa thu thập nồi. Kiếm Tàng Phong ở bên cạnh lại nói với vẻ hâm mộ: “Kéo nhẹ váy la di chuyển bước, gả làm thê người khác, tay trắng thìa canh, xấu hổ chờ quân nếm. . .Nếu sau này Vân Vân lấy chồng, nhất định sẽ là một thê tử tốt.”
Sau đó hắn lại nhìn về phương xa: “Không biết tương lai của Kiếm mỗ có phúc phận này không?”
Sở Hi Thanh nhất thời trợn mắt lên, đây là tay trắng ‘canh đen’ mới đúng? Huống hồ Sở Vân Vân có xấu hổ sao?
Hắn lại cười một tiếng: “Sư huynh đừng nghĩ, dù tương lai ngươi thật sự có thể ôm mỹ nhân về, ngươi cảm thấy tính cách của Diệp giáo đầu, có thể làm canh cho ngươi?”
Sắc mặt Kiếm Tàng Phong hơi thay đổi, nghĩ thầm khả năng này đúng là không cao.
Hắn lạnh lùng nhìn Sở Hi Thanh: “Ngươi không cần nói thẳng như vậy.”
Trong khi hắn nói chuyện, Lục Loạn Ly cũng cầm một ‘nồi canh’ khác đến.
“Ngươi cũng nếm thử của ta.” Vẻ mặt Lục Loạn Ly đầy tự tin, lại ngậm lấy vài phần chờ mong mà nhìn Sở Hi Thanh: “Đây cũng là dược thiện, là phương thuốc bí truyền nhà ta. Vân Vân nói ngươi gần đây tu luyện một môn bí pháp, tiêu hao khá nhiều tinh nguyên, cho nên cần bồi bổ.”
Lúc này nàng cũng không nói được tâm tình của mình là thế nào.
Mấy ngày trước, nàng thấy Sở Vân Vân nấu canh cho Lục Loạn Ly, thì lại có một cảm giác khó chịu không tên.
Lẽ ra nàng không nên ganh đua với Sở tiểu muội mới đúng, nhưng Lục Loạn Ly vẫn cứ làm như vậy.
Nói chung là vì một loại tâm tình khó hiểu nào đó, nàng đã nấu canh cho Sở Hi Thanh ba ngày liên tục.
Sở Hi Thanh nhìn vào trong nồi một chút.
Lục Loạn Ly là một đại tiểu thư được nuông chiều lại tùy hứng, nhưng tay nghề cũng tạm được.
Canh dược thiện này chỉ hơi khét, nhưng vẫn có thể ăn.
Sở Hi Thanh cũng tiếp nhận, rồi tiếp tục dốc vào trong miệng.
Hắn vừa ăn vừa than thở: “Không tệ, canh này vừa xuống dạ dày thì nguyên khí đã sinh sôi, mùi vị cũng rất tốt. Nhưng lần sau đừng nấu, thật ra ta không ăn được nhiều như vậy, quá bổ cũng không phải chuyện tốt, lại còn lãng phí đồ ăn, hay là ngươi và Vân Vân thương lượng một chút, mỗi người làm ít đi một chút?”
Lục Loạn Ly vừa nghe thì còn rất vui vẻ, nhưng đến phía sau thì liền không vui, nàng nhướng mày liễu lên, lẩm bẩm: “Ngươi còn không vui? Ngay cả cha ta cũng chưa được ăn canh ta nấu đâu.”
Nhưng khi nàng thấy Sở Hi Thanh uống cạn sạch thì lại nhoẻn miệng cười: “Cái này còn tạm được, nếu ngươi yêu thích, ngày mai ta lại nấu cho ngươi.”
Nàng nghĩ thầm, tuy người này miệng nói ghét bỏ, nhưng thân thể lại rất thành thật.
Biết tay nghề của nàng rất tốt rồi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận