Bá Võ

Chương 2138 - Tam phẩm thượng (3)

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, cột lửa ngập trời cao 1200 trượng kia cũng đã co rút lại còn không đến 700 trượng: “Thú vị! Huyết Nhai Đao Quân ngày xưa tuy vô địch thiên hạ, một đao trấn áp tứ sơn ngũ hải, lục hợp bát hoang, nhưng còn lâu mới cuồng ngạo như các hạ.”
Hắn chắp tay sau lưng, tiếp tục bễ nghễ nhìn Sở Hi Thanh: “Người người đều nói các hạ đa mưu túc trí, khôn khéo tự như quỷ, gian xảo như cáo, dường như không phải hạng người ngông cuồng không có lý trí như vậy.”
Trong khoảnh khắc này, tầng bảy tám chín của Bất Chu sơn đều ầm một tiếng rồi dấy lên xích hỏa.
Biển lửa thiêu đốt kịch liệt, làm cho toàn bộ Bất Chu sơn trông giống một cây đuốc, biển lửa ngập trời còn xông thẳng lên chín tầng mây, xu thế như muốn đốt xuyên phàm giới.
Sở Hi Thanh đọc được ý của Hoàng Thiên Viêm từ ánh mắt của hắn.
-Có chuyện gì từ từ nói, ngươi có điều kiện gì thì cứ nói, nhưng mà không được quá đáng.
Hắn lại đọc được tầng ý tứ thứ hai của vị này từ biển lửa ngập trời trên đỉnh Bất Chu sơn.
-Đừng khinh người quá đáng! Lão tử cùng lắm thì lưỡng bại câu thương, nếu như thực sự không ngăn được, vậy thì trực tiếp đốt xuyên trời, thỉnh cầu thần linh hạ phàm!
Sở Hi Thanh không khỏi ‘chậc’ một tiếng, không cam lòng mà hơi thu đao ý lại.
Thực lực của hắn bây giờ, chung quy vẫn không bằng Huyết Nhai Đao Quân năm đó.
Ngày xưa, Huyết Nhai Đao Quân cũng từng một người một đao lật tung Bất Chu sơn, nhưng tại thời điểm đó, dù vị thiên đế đời đó có đốt xuyên xuyên chín tầng mây, không tiếc dùng ba giọt ‘Hồng Mông nguyên tinh’ để đánh đổi, nhưng cũng không thể mời được bất kỳ vị thần linh nào hạ phàm.
Bởi vì khi đó, thần linh trung vị trở lên thì không thể dùng chân thân hạ giới, mà thần linh trung vị trở xuống thì lại không dám bước vào phàm giới, không dám đối kháng chính diện với Huyết Nhai Đao Quân.
Khi đó, dù Huyết Nhai Đao Quân không dùng Thần Ý Đao Tâm tụ tập ý niệm thì cũng có thể đối kháng chính diện với thần linh.
Thời khắc thần kiếp Huyết Nhai Đao Quân giáng lâm, các thần phải ép hắn vào chiến trường bất lợi nhất, nhưng vẫn có năm vị thần linh và rất nhiều Bán Thần ngã xuống.
Mà hắn bây giờ còn chưa thể làm được như vậy.
Tuy nhiên, dù không công phá được Bất Chu sơn, Sở Hi Thanh vẫn có thể ra tay với các bộ lạc Cự linh dưới Bất Chu sơn, có thể dùng Thần Ý Xúc Tử Đao đánh chết tất cả thanh niên trai tráng nơi này.
Còn nữa, thể xác của Hỏa Thần – Viêm Dung chính là nhược điểm lớn nhất của Hoàng Thiên Viêm.
Cho nên đối phương cũng hiểu, dù hôm nay hắn mời thần linh xuống đây, cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương, ngọc đá cùng vỡ thôi.
Sở Hi Thanh lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên Viêm: “Giao độc châu các ngươi ăn cắp của Cơ Dương ra! Còn nữa, giao tất cả tài liệu thí nghiệm phục chế Vọng Thiên Hống đời đầu ra đây, lại xử tử tất cả những người có quan hệ với chuyện này.”
Đây chính là mục đích thứ hai của Sở Hi Thanh khi chạy xa vạn dặm đến Bất Chu sơn này.
Hoàng Thiên Viêm nhíu chặt lông mày, sau đó vung tay nói: “Trừ điều kiện cuối cùng ra, trẫm có thể đồng ý với ngươi!”
Khi Hoàng Thiên Viêm nói hết câu, đại chủ tế kia hơi nhướng mày, nhưng ngay sau đó đã khôi phục bình thường, quay người đi vào trong điện.
Không lâu sau, vị đại chủ tế này lại đi ra, còn cầm thứ gì đó ném về phía Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh liền giơ tay đón những thứ này.
Đó là hai cái túi vải, và một cái lao tù chỉ to bằng nắm tay.
Trong túi vải thứ nhất là 22 viên độc châu; trong túi vải thứ hai là một lượng lớn quyển trục và ngọc giản (thẻ ngọc).
Bên trong pháp khí lao tù là ba con Vọng Thiên Hống.
Mấy con Vọng Thiên Hống này vốn có hình thể khổng lồ, nhưng bây giờ bị nhốt trong pháp khí thì chỉ to bằng đầu ngón tay.
“Cái pháp khí này, coi như trẫm tặng ngươi.”
Hoàng Thiên Viêm nhếch miệng cười, hiện ra ý trào phúng: “Chúng ta thí nghiệm và phục chế Vọng Thiên Hống, phần lớn đều hoàn thành ở Bất Chu sơn, nơi này có rất nhiều nhân tộc. Còn thí nghiệm ở Thần Châu các ngươi, chủ yếu là nhằm vào võ đạo của các ngươi.”
“Nhưng đó là thế lực trong nhân tộc các ngươi mời chúng ta qua hợp tác, nếu ngươi muốn báo thù cho những người kia, thì nên đi tìm bọn họ.”
“Không đủ!”
Sở Hi Thanh xem hết hai túi vải, ánh mắt lại lạnh lẽo như đao: “Thiếu mất hai viên độc châu, hơn nữa ai biết các ngươi có bản sao chép các tư liệu này hay không?”
Vị Nam Thiên Đế này cũng là một nhân vật rất vướng tay.
Người này vừa vặn đạp vào điểm mấu chốt của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh biết Bất Chu sơn không thể giao đám Cự linh tham gia thí nghiệm ra được.
Nhưng những độc châu và Vọng Thiên Hống này, hắn bắt buộc phải mang về.
Cơ Dương bị đánh cắp 27 viên độc châu.
Sở Hi Thanh đã tìm thấy ba viên, cộng thêm 22 viên trong túi, mới chỉ có 25 viên.
“Hai viên khác không nằm trong tay ta, chắc hẳn là trong tay một thế lực nào đó của Thần Châu các ngươi.”
Hoàng Thiên Viêm hơi lắc đầu: “Trẫm phục chế Vọng Thiên Hống đời đầu, chỉ là muốn lấy lực lượng cực âm và lực lượng điều khiển máu thịt để để chế tạo thể xác Tổ thần. Hiện giờ Vọng Thiên Hống đã vô dụng với Bất Chu sơn chúng ta, ta giữ lại bản sao cũng không có lợi ích gì. Nếu như ngươi không tin, thì trẫm cũng không có cách nào.”
Thật ra hắn từng có dự định một mũi tên trúng mấy con chim.
Vọng Thiên Hống đời đầu vừa có thể chế tạo thể xác cho Tổ thần, cũng có thể trở thành vũ khí, dùng thi tai đánh trọng thương nhân tộc.
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp thực hiện thì Sở Hi Thanh đã đánh đến trước mặt.
Hoàng Thiên Viêm không còn lựa chọn nàng khác, trước khi Tổ thần phục sinh, hắn không muốn làm vị Vô Cực Đao Quân này tức giận, cũng không muốn gây rắc rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận