Bá Võ

Chương 1908: Quân nghị (2)

Ngày 12 tháng 11, trong phủ tổng soái ở Băng Châu, tất cả tướng lãnh từ Vạn hộ trở lên ở bốn châu, và hơn mười vị Mạc phủ của tổng soái, cộng thêm tuần phủ mới nhậm chức của mấy châu đều ở nơi này.
Bọn họ quay chung quanh một tấm bản đồ cực lớn.
Tòa phủ tổng soái này là chiếm được của Tần Thắng, đại sảnh cực kỳ xa hoa khí thế, mấy trăm tướng tá tụ tập mà cũng không chật chội.
Sở Vân Vân đang đứng ở phía bắc của bản đồ, hai tay nàng chống lên bàn, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào một người trung niên râu ngắn, khí thế nho nhã ở trong đám người.
“Trường sử, Mạc phủ nhất định phải tập hợp một khoản tiền ra, bù đắp tất cả lương bổng đã nợ Phủ quân trong ba năm qua. Khi chúng ta chinh phạt Nghiêm Châu, nhất định phải dựa vào Phủ quân trấn thủ địa phương, đề phòng triều đình, không thể để bọn họ oan ức được.”
Sở Vân Vân tức giận không thôi.
Nàng không ngờ mình mới rời đi ba năm rưỡi, mà quân vụ của bốn châu đã hỏng bét như vậy.
Khi Sở Vân Vân còn chấp chưởng hai châu U Cực, đã nghiêm cấm tất cả tộc nhân Tần gia ra tay với tiền lương của quân đội. Thậm chí còn không tiếc phạt nặng, mấy năm đã chém đầu hai vị tộc nhân, hơn 300 bị lưu vọng, lúc này mới dàn xếp ổn thỏa hậu cần, nhờ đó càn quét Băng Châu.
Không ngờ sau khi Tần Thắng chấp chưởng bốn châu, quân kỷ của bốn châu lại hỏng bét đến mức này.
Tướng sĩ biên quân võ lực mạnh mẽ, tính tình hung hãn, những người này không dám ra tay với tiền của binh sĩ biên quân, nhưng lại nuốt hết vật tư, lấy đồ xấu thay đồ tốt, còn cắn xén lương bổng của Phủ quân, thậm chí là ăn chặn hết.
Có điều, đối với phu thê bọn họ mà nói, đây đúng là một chuyện tốt, có thể nhờ vào đó để thu phục lòng quân.
Thật ra người làm lính đều rất đơn giản, chỉ cần phía trên công bằng công chính, thưởng phạt nghiêm minh, tiền bạc đầy đủ, bọn họ liền nguyện ý bán mạng cho ngươi.
Vị Mạc phủ trường sử này là Mộ Dung Hận, Sở Vân Vân mới chiêu mộ cách đây không lâu, trước kia Mộ Dung Hận cũng là Mạc phủ Binh tào tham quân của nàng.
Người này xuất thân hàn môn, vốn chỉ là một Văn lại bình thường ở trong quân, mấy năm trước được nàng nhìn trúng, cho đảm nhiệm chức vụ quan trọng là ‘Kho tào tòng quân’ của phủ An Bắc đại tướng quân.
Sau khi nàng bỏ mình, người này liền nhàn rỗi ở nhà, mãi đến mấy ngày trước mới được Sở Vân Vân mời về, nhậm chức Mạc phủ trường sử.
Đám người trong Mạc phủ trước kia của Sở Vân Vân, đại đa số đều là triều đình cắt cử.
Khi đó nàng vì để Kiến Nguyên đế yên tâm, nên trong Mạc phủ có rất nhiều quan văn của triều đình.
Bây giờ thì lại khác, năng lực của Mộ Dung Hận rất mạnh, lại có thân tín của Sở Vân Vân. Bởi vậy để người này quản lý Mạc phủ là không thể thích hợp hơn.
Có điều, Mộ Dung Hận nghe vậy thì lại cười khổ, ôm quyền nói: “Tổng soái đại nhân, vì chinh phạt Nghiêm Châu mà chuẩn bị quân lương trong năm tháng, còn muốn xây dựng trăm vạn lính mới, chỉ riêng hai chuyện này đã tiêu hao hết tiền bạc của bốn châu rồi. Dù thuộc hạ có năng lực thông thiên, nhưng không bột khó gột nên hồ. Theo ý kiến của thuộc hạ, chúng ta khôi phục tiền lương như cũ cho Phủ quân là đủ rồi, hoặc là phát bù ba tháng lương.”
“Không được!”
Sở Vân Vân kiên quyết từ chối: “Ta muốn chính là lòng người của 190 vạn quận quân! Muốn chính là bọn họ dốc hết sức lực trấn áp địa phương cho ta! Theo ra được biến, có không ít người trong quận quân có hi vọng lên cấp, chỉ thiếu tiền mua bí dược thôi. Chúng ta phát khoản tiền này, bọn họ liền có thể thăng cấp. Còn cả trang bị của quận quân nữa, chúng ta cũng phải nhanh chóng thay đổi, đám vũ khí rách nát kia là thứ gì chứ?”
Đám tộc nhân kia của nàng khốn nạn đến cực điểm, thế mà lại thu hồi hơn trăm vạn binh khí và chiến giáp tinh xảo của quận quân, sau đó ‘báo hỏng’ rồi mang đi bán.
Cuối cùng bọn họ dùng đồ xấu thay đồ tốt, đưa những món vũ khí không hợp cách kia đến quận quân các nơi, lại kiếm được thêm một khoản tiền.
Hai ngày trước, khi Sở Vân Vân đi dò xét thì đã tức đến nổ phổi.
Tuyệt đối không thể để quận quân sử dụng những binh khí đó.
Nàng dự đoán là, một khi biên quân dưới trướng mình tiến vào Nghiêm Châu, đám Cự linh và chư tộc ở Băng Châu sẽ nhân cơ hội phản loạn.
Còn cả triều đình và Thiết Sơn Tần thị nữa, bọn họ cũng sẽ gây sự khắp nơi, nhiễu loạn địa phương.
Thời điểm này, nàng chỉ có thể dựa vào một ít biên quân ở lại và quận quân để trấn áp bốn châu.
Vì vây, coi trọng quận quân hơn nữa cũng không quá đáng.
Mộ Dung Hận suy tư: “Cũng không phải là không lấy được số tiền kia, kho tiền đã trống rỗng, nhưng mà có một số người ở bốn châu lại là gia tài bạc triệu, tài sản vô số. Chỉ là…”
Sở Vân Vân không khỏi liếc mắt nhìn qua.
Vị trường sử này của nàng, chắc là đã có ý nghĩ này từ lâu rồi, chỉ là có kiêng kỵ nên không dám mở miệng thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận