Bá Võ

Chương 651: Hai tầng đao cương (5)

Lúc này, sắc mặt Hạ Hầu Thâm đã âm trầm như nước.
Thanh đao gác trên cổ hắn lạnh lẽo mà âm trầm, khiến cho trái tim của hắn không ngừng đập thình thịch.
Hắn cưỡng ép nỗi hoảng sợ trong lòng, nói: “Sở Hi Thanh, ngươi dám làm như vậy với ta? Ngươi muốn chết đúng không? Có tin ta cho ngươi leo lên Hắc Bảng, để triều đình truy nã đến chết không?”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, tay cầm đao tiến một bước về phía trước. Hắn nhìn như đang đi về phía của Hạ Hầu Thâm, làm cho người đội nón rộng vành hơi do dự, nhưng vẫn không ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, một ánh sáng lạnh lẽo chợt hiện lên.
Đó chính là Tốn Phong Chấn Lôi đao của Sở Hi Thanh, tốc độ đao của hắn vượt qua trước kia năm phần, chém thẳng về phía cổ họng của người đội nón rộng vành.
Con ngươi của kẻ này lập tức co vào, bất ngờ không kịp chuẩn bị, khi hắn phát hiện ra thì thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao đã chém đến trước mắt hắn không đến hai thước.
“Đê tiện!”
Người đội nón rộng vành tức giận mắng một câu, đồng thời vung kiếm lên đón đỡ. Hắn đỡ được đao của Sở Hi Thanh khi nó chỉ cách cổ họng của hắn không đến một tấc, phát ra tiếng ‘cheng’ bén nhọn.
Nhưng tâm thần của người đội nón rộng vành vừa thả lòng, thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao của Sở Hi Thanh hơi nghiêng, lập tức có một cỗ đao cương thứ hai bùng nổ.
Đao cương này cực kỳ sắc bén, vừa ra liền chém đầu và nón của người này xuống, một dòng suối máu bắn lên trời.
Khi đầu của người đội nón rộng vành lăn lộn trên mặt đất, ánh mắt của hắn vẫn mờ mịt và không thể tin.
Hắn không hiểu vì sao Sở Hi Thanh lại có thể ngưng tụ ra cỗ đao cương thứ hai trong thời gian ngắn như vậy? Cái này làm sao có thể?
Người đội nón rộng vành lập tức cảm thấy không đúng! Đó không phải là cỗ thứ hai, mà vốn là hai tầng đao cương, chỉ là Sở Hi Thanh khống chế một phần trong đó, không phát ra ngoài thôi.
Khóe môi Sở Hi Thanh lại cong lên.
Đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng năng lực của tiểu Tóc Húi Cua để chiến đấu.
Vì bảo vệ bí mật sát linh Nhai Tí, nên hắn chưa bao giờ sử dụng năng lực này.
Kết quả của lần đầu sử dụng, khiến cho hắn cực kỳ thỏa mãn.
Mặc kệ là hai tầng đao cương của tiểu Tóc Húi Cua, hay vẫn là ‘tụ sát ngưng cương’ của nó, chỉ cần sử dụng là có thể quyết thắng.
Mà lúc này, tiểu Tóc Húi Cua ở trong lồng ngực của Sở Hi Thanh cũng hưng phấn không thôi, nó không ngừng lăn lộn ở trong lòng ngực của hắn.
Đây là lần đầu tiên nó hỗ trợ Sở Hi Thanh chiến đấu, cũng là lần đầu tiên thấy máu, khiến cho tiểu Tóc Húi Cua vui vẻ không thôi.
Sau đó, Sở Hi Thanh không thèm nhìn thi thể của người đội nón rộng vành kia, mà bước nhanh đến trước mặt Hạ Hầu Thâm.
Thần sắc hắn thản nhiên, đánh giá Hạ Hầu Thâm lùn hơn hắn một cái đầu này, sau đó liền tát một cái lên mặt Hạ Hầu Thâm.
Hạ Hầu Thâm chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, toàn thân bị sức mạnh khổng lồ kia làm cho lảo đảo lùi về phía sau.
Hắn không chỉ nói không ra lời, cũng không có dũng khí để phản kháng.
Nguyên Đỉnh ở bên cạnh cũng ngây người, môi đã không còn màu máu.
Tên trước mắt này, quả thực là coi trời bằng vung!
Thị vệ bên người Hạ Hầu Thâm, thế mà Sở Hi Thanh nói chém liền chém luôn!
Thực lực của người này cũng làm cho Nguyên Đỉnh thầm hoảng sợ.
Vị cung phụng do Hạ Hầu Thâm dùng số tiền lớn mời đến kia, có thực lực cao đến lục phẩm thượng, sức chiến đấu cực kỳ xuất chúng trong cùng cấp. Nhưng chỉ vì nhất thời bất cẩn, mà bị khoái đao của Sở Hi Thanh chém bay đầu.
Sở Hi Thanh thì lại tựa cười mà như không cười, nhìn hai người bọn họ nói: “Bây giờ ngươi có thể bảo Án sát sứ đưa ta vào Hắc Bảng xem?”
Hạ Hầu Thâm bụm mặt, không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào mũi chân.
Hắn đã ý thức được, mình đã đánh giá thấp thực lực của kẻ này.
Còn về chuyện đưa Sở Hi Thanh vào Hắc Bảng, hắn cũng chỉ nói miệng mà thôi.
Sở Hi Thanh cầm gần vạn binh mã ở Tây Sơn, lại là Thiếu kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang, muốn đưa hắn vào Hắc Bảng, nào có dễ như vậy?
Một đại lão giang hồ như vậy, dù tổng đốc Đông Châu muốn xử lý thì cũng phải cẩn thận rồi lại cẩn thận.
Hạ Hầu Thâm chỉ muốn mượn uy thế của phụ thân và quận thừa, nhìn xem có thể uy hiếp Sở Hi Thanh hay không, có thể cắn miếng thịt béo ở Miếu thị này hay không.
Nếu có thể thì càng tốt, không thể thì cũng có thể ép Sở Hi Thanh phải nộp một khoản tiền biếu phong phú.
Trước kia, hắn đã dùng cách này rất nhiều lần, bất kể là thế lực mạnh mẽ ra sao, vừa nghe thấy phía sau hắn là Án sát sư. Dù bọn họ không chịu giao việc kinh doanh ra, thì cũng sẽ nhường nhịn ba phần.
Nào có kẻ nào bá đạo như tên Sở Hi Thanh này, không chỉ không cho chút mặt mũi nào, mà còn trực tiếp trở mặt giết người.
“Kéo ra ngoài của, đánh mỗi người ba mươi roi.”
Sở Hi Thanh không định dây dưa với hai thằng nhóc vô tri và cuồng vọng này, hắn phất tay áo một cái, đi ra ngoài gian phòng: “Thông báo cho nhà bọn họ, bảo bọn họ cho Thiết Kỳ Bang ta một câu trả lời, bằng không ta sẽ mang hai tên này đi nuôi cá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận