Bá Võ

Chương 1543: Rơi vào luyện ngục

Sở Hi Thanh phát hiện mấy người còn lại cũng rất quen, có thể đều là thành viên trên Địa Bảng trước kia, chỉ là nhất thời không nhớ ra nổi tên của bọn họ.
Sau khi những người này hiện thân, đều không có ý định phí lời với hắn, tất cả đều dùng thần niệm khóa chặt Sở Hi Thanh, trực tiếp ra tay toàn lực.
Từng đạo từng đạo võ ý mạnh mẽ và hùng vĩ nghiền ép về phía Sở Hi Thanh.
“Chết!”
Sở Hi Thanh lại không hoảng hốt.
Hắn đã có dự đoán về tình cảnh này này rồi.
Trong lòng Sở Hi Thanh thậm chí còn sinh ra mấy phần thương hại với đám người này.
Hắn lập tức sử dụng ‘Bàn Cổ thần phong’, bao trùm bản thân và tiểu Tóc Húi Cua.
Bạch Tiểu Chiêu không cần hắn lo, nàng có lực lượng Tuế Nguyệt của Lê Sơn Lão Mẫu, đủ để nàng thoát thân.
Về phần Phong Tam thì lại càng không cần Sở Hi Thanh lo.
Khi Sở Hi Thanh tự phong ấn bản thân, hắn còn mở màn ánh sáng của Thần Khế thiên bi ra, dùng linh thạch gửi vài chữ.
“Bị tập kích, cứu mạng!”
Cùng lúc đó, Sở Vân Vân đang ngồi trong Đạo Nhất điện trên Vô Tướng thần sơn, lúc này nàng mở đôi mắt tràn đầy sát ý ra.
Nàng nhìn về phía Lý Trường Sinh: “Quả nhiên giống như huynh trưởng dự đoán, hắn sẽ bị tập kích ở trên đường.”
Khuôn mặt trắng mập của Lý Trường Sinh hiện lên ý cười, hắn giơ tay lên, một thanh trường kiếm có tử khí quấn quanh đã bay vào tay.
“Không thể không thừa nhận, cái nhìn của hắn rất có đạo lý. Thế gian này chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào đó đạo lý ngàn ngày phòng tặc.”
Cùng với đề phòng và cảnh giác, thà rằng chủ động xuất kích.
Mà lúc này, một tòa trận pháp không gian khổng lồ ở dưới chân hắn đang vận chuyển.
Cùng lúc đó, Vấn Thù Y đang chuẩn bị xử lý công vụ còn đọng lại của Cực Đông Băng Thành, lúc này nàng cùng nhíu chặt lông mày.
Nàng nắm Thái Sơ Băng Luân kiếm bên hông, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo và băng giá.
Khi Sở Hi Thanh tự phong ấn bản thân, Tinh Thần Đại Pháp Sư – La Hán Tông ở phía xa xa liền biết tình hình không ổn.
Tuy rằng Sở Hi Thanh tiến vào trạng thái thần phong, không thể nhúc nhích.
Nhưng mà một tòa trận pháp không gian đang từ từ mở ra ở bên cạnh Sở Hi Thanh.
Trận pháp này bắt nguồn từ một trận bàn ở trên người Sở Hi Thanh.
Khí thế của nó hùng vĩ bá đạo, chỉ chớp mắt đã bao trùm phạm vi năm dặm.
Lúc này, không chỉ La Hán Tông mà tất cả võ tu tham gia vây giết đều phải biến sắc.
Ánh mắt bọn họ đều là nghi ngờ không thôi.
“Đây là cái gì?”
“Hình như là một trận pháp không gian? Có thể để người khác xuyên qua không gian đến nơi này. Móa, bị lừa rồi!”
“Có thể ngăn chặn không?”
“Ngăn chặn cái rắm! Đây là ‘Bàn Cổ thần phong’, trừ phi chúng ta có thể đánh nát nó trong vòng sáu mươi cái hô hấp.”
“La Hán Tông đâu? Hắn là thuật sư Thiên Bảng, để hắn nghĩ biện pháp.”
Tinh Thần Đại Pháp Sư – La Hán Tông lại đang chuẩn bị pháp môn bỏ chạy giữ mạng, toàn thân hắn xuất hiện một đạo cầu vòng màu đỏ thắm, xông thẳng lên trời, hô ứng với các vì sao trên trời.
Đây là pháp Thiên Cương, Tinh Di Vật Hoán!
Là một thuật sư hợp cách, trước khi chiến đấu nhất định phải cân nhắc đường lui và an toàn của mình.
La Hán Tông cảm thấy những chuẩn bị kia của mình còn thiếu rất nhiều.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn truyền đến: “La huynh, không biết ngươi có thể loại bỏ trận pháp này không?”
“Thời gian quá ngắn, không thể làm được.”
La Hán Tông hờ hững đáp lại: “Chư vị vẫn nên nghĩ biện pháp thoát thân thì hơn, rất có thể là Lý Trường Sinh sẽ đến đây.”
Lựa chọn hàng đầu tất nhiên là phá hỏng cái trận bàn trong tay Sở Hi Thanh.
Nhưng mà trận bàn đang ở bên trong ‘Bàn Cổ thần phong’, mà muốn đánh vỡ ‘Bàn Cổ thần phong’ thì lại không dễ dàng chút nào.
Dù đám người bọn họ hợp lực với nhau, cộng thêm lực lượng pháp thuật của hắn, vậy cũng phải mất một canh giờ là ít.
La Hán Tông vừa nói chuyện vừa lùi về sau.
Tinh Di Vật Hoán còn cần một quãng thời gian mới có thể hoàn thành, trước đó, hắn nhất định phải dốc hết sức để kéo dài khoảng cách.
“Vô Tướng thần tông cũng chỉ có Lý Trường Sinh có thể dùng thân thể nhất phẩm để xuyên qua không gian mấy vạn dặm.”
Giọng nói khàn khàn kia lại cười nhạo: “Nhưng La tiên sinh không khỏi quá cẩn thận rồi đấy? Dù thực sự là Lý Trường Sinh đến đây, hắn cũng không thể giữ chúng ta lại.”
Lúc này, trừ hai Thiên Bảng như bọn họ, còn có hai nhất phẩm không vào Thiên Bảng, và tất cả người còn lại đều là cao thủ Địa Bảng.
Người có thể vào Địa Bảng, nào có ai dễ giết?
Năm trước, Lý Trường Sinh quét ngang hoàng thành, là do sau lưng đám cao thủ đại nội kia là hoàng thành, bọn họ không thể lùi lại, không có đường lui.
Giọng nói của La Hán Tông lại rất bình tĩnh: “Hi vọng là như vậy!’
Hắn vẫn bay về phía xa xa, dốc hết sức để rời xa Sở Hi Thanh.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã bay đến hơn trăm dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận