Bá Võ

Chương 2527 - Quyết tử

Khi hào quang đỏ thắm vắt ngang tinh không, như một ngôi sao chổi bay thẳng đến sao La Hầu.
Tại gần sao Huỳnh Hoặc, Cửu Phượng không khỏi sững sờ, nàng nhìn vào luồng hào quang màu đỏ kia, con ngươi không khỏi co rút lại.
“Táng Thiên?” Giọng nói của Cửu Phượng hơi run: “Tên này… chắc là còn chưa điên…”
Chu Tước Tinh Quân cũng không thể tưởng tượng nổi: “Không nên mà! Bọn họ còn chỗ trống, vì sao lại được ăn cả ngã về không?”
Nàng thật sự không hiểu.
Từ trận chiến ở Nam Cực, tình hình của Táng Thiên rõ ràng là đã chuyển biến tốt.
Đế Oa có thể thoát khỏi phong ấn, bản thân Táng Thiên không cần lo bên ngoài, có thể tập trung vào trấn áp huyết sát trong ngoài cơ thể.
Chu Tước Tinh Quân lập tức nhìn về phía Minh giới.
Là vì Sở Hi Thanh?
Do Sở Hi Thanh gặp nguy cơ, nên mới hành động liều lĩnh như vậy?
Điều này càng làm Chu Tước Tinh Quân nghi hoặc hơn.
Vì sao Sở Hi Thanh phải đặt mình vào nguy hiểm, phải bước vào Minh giới?
Tình thế của nhân tộc rõ ràng là không ác liệt đến mức này.
Thần Bàn Nhược đúng là đã hứa với các thần, Táng Thiên sẽ nhập ma sau 10 ngày.
Chu Tước Tinh Quân có thể hiểu được, nhân tộc rất kiêng kỵ Thần Bàn Nhược.
Phượng tộc bọn họ cũng vậy, rất kiêng kỵ và đề phòng Thần Bàn Nhược.
Nhưng gần đây, lực lượng của nhân tộc tăng mạnh, tình thế được cải thiện rất nhiều.
Không phải bọn họ không có biện pháp tốt hơn để đối ứng với Thần Bàn Nhược, đâu cần phải quyết tử, không để lối thoát?
Chẳng lẽ Sở Hi Thanh và Táng Thiên không biết, đây là cách làm ngu xuẩn nhất?
Các thần Bàn Cổ đều đang chờ Táng Thiên thảo phạt La Hầu, hắn vừa hành động chắc chắn sẽ chết!
Dù không chết, cũng nhất định sẽ nhập ma!
“Kiến càng chi ngu, đâu đủ thành đạo?”
Cửu Phượng hừ lạnh một tiếng, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia tựa như bị bao trùm bởi một tầng sương lạnh: “Trọng Minh đâu? Ngươi nói cho hắn, trận chiến này liên quan đến khí vận của Phượng tộc ta. Bảo hắn dùng tốc độ nhanh nhất để đến Huỳnh Hoặc.”
Chu Tước Tinh Quân nghe vậy thì gật đầu: “Ta sẽ báo cho hắn.”
Trọng Minh Thần Quân là đệ đệ ruột của 2 người họ.
Nhưng Chu Tước không cho là Trọng Minh sẽ nhúng tay vào trận chiến này.
Trọng Minh tính tình cương trực công chính, do ngày xưa không ủng hộ hành vi phản bội của Cửu Phượng, cho nên đã tự lập một mạch, không còn qua lại với Phượng tộc.
Huống hồ Trọng Minh quanh năm hóa giải tai nạn cho phàm giới, có quan hệ cực kỳ ác liệt với Huỳnh Hoặc.
Vị thần quân này sở hữu Giải Thiên chi pháp, tầm mắt của hắn có thể phân giải tất cả, cũng có thể phân giải tất cả hỏa hoạn hoặc bão tố.
Vì vậy Huỳnh Hoặc và Kế Đô đều ghét cay ghét đắng Trọng Minh, năm vừa rồi Huỳnh Hoặc và Trọng Minh đã đại chiến ba lần, mỗi lần đều kéo dài mấy ngày mấy đêm.
Thử hỏi vị thần quân này có thể tham dự trận tranh đấu này sao?
Khi bọn họ vừa dứt lời, một mảnh biển lửa ngập trời lan tràn đến từ hư không, bao phủ và nuốt hết sao Huỳnh Hoặc.
Hư không chung quanh lập tức hóa thành lò luyện, đốt cháy tất cả.
Nội tâm hai người cũng chìm xuống.
Đó là Hỏa Thần – Diễm Dung đã rút đi… còn có Thiên Táo Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân.
Mặc kệ hành động của Táng Thiên có sáng suốt hay không.
Nhưng kẻ bị ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là Phượng tộc bọn họ.
Chu Tước Tinh Quân lập tức mở hai cánh, đốt đốt và đốt, lấy lửa đối lửa.
Nhưng khi Chu Tước Tinh Quân đang giao thủ kịch liệt với Thiên Táo Tinh Quân, một cây họa kích màu đen lại phá vỡ hư không, chém vào phía sau nàng.
Thanh họa kích này tuy không chém trúng nàng, nhưng lại gợi ra rất nhiều tai nạn chung quanh nàng.
Phong tai! Thủy tai! Lôi tai! Hỏa tai! Độc tai!...
Còn có các loại tai kiếp bắt nguồn từ thiên nhiên đang xé rách hư không, tấn công thân thể nàng, kiềm chế sức mạnh của nàng.
Chu Tước Tinh Quân hơi biến sắc mặt.
Đó là Vạn Tai chi chủ… Kế Đô!
Vấn đề là, tên nham hiểm giả dối, thích ẩn giấu trong bóng tối này lại ra tay vào lúc này sao?
Chiến đấu của Phượng tộc và mạch Hỏa Thần mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà.
Chu Tước Tinh Quân bỗng nhiên hiểu ra.
Quá nửa là Diễm Dung đã giao dịch với Kế Đô.
Diễm Dung không cần quyền bính tai nạn, hắn chỉ muốn cướp lại sao Huỳnh Hoặc, củng cố địa vị của hắn.
Ngoài ra, cũng có thể còn quan hệ với La Hầu.
Hành vi phục sinh La Hầu của Thần Bàn Nhược, đã chọc giận Kế Đô.
Khi Thần Bàn Nhược thế lớn, Kế Đô tự nhiên không dám manh động.
Nhưng theo Táng Thiên thảo phạt La Hầu, Kế Đô đã có dũng khí đối địch với Thần Bàn Nhược.
Mà tại bên ngoài Minh giới, Thánh hoàng đời thứ ba trong mắt hiện u quang: “Xem ra ngươi vẫn không thể thuyết phục vị Tổ thần kia.”
Khuôn mặt Thần Bàn Nhược cũng lạnh lẽo như băng, hắn phát ra tiếng thở dài: “Sao lại đến mức này chứ?”
Nhưng hành vi nằm ngoài dự đoán của Táng Thiên, quả thực là có thể phá hoại ‘nghi thức’ của hắn ở một mức độ nào đó, khiến hắn không thể được như ý.
Hắn thầm thừa nhận, mình quá bất cẩn, quá xem thường nhân tộc.
Thật ra cũng không thể nói là bất cẩn.
Bởi đó vốn là ‘nghi thức’ của hắn.
Thần Bàn Nhược muốn thao túng vận mệnh của một bộ tộc mạnh mẽ và cả một vị thần linh cấp bậc Tổ thần, hơn nữa còn là ngay dưới mắt của mọi người.
Vì vậy đó không phải là bất cẩn, mà là hắn quá tham.
Đã chọn sai mục tiêu ngay từ đầu.
Con cháu của Long Hi thật sự quá ưu tú, ưu tú đến mức hắn chỉ hơi thư giãn, tình thế đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Tìm căn nguyên, là do Toại Nhân mà khởi đầu, Hữu Sào, Táng Thiên, Ngu Công, Trí Tẩu, Thánh hoàng đời thứ hai, Thánh hoàng đời thứ ba… kẻ sau nối đuôi kẻ trước.
Mãi đến tận Sở Phượng Ca.
Trước khi kẻ này lâm chung, đã tạo ra một kẻ địch khiến Thần Bàn Nhược cực kỳ vướng tay vướng chân.
Thần Bàn Nhược cũng cho rằng Sở Hi Thanh sẽ không ký thác hi vọng vào chuyện giải phong ấn cho Đế Oa, để giúp Táng Thiên thoát khỏi vận mệnh nhập ma.
Nhưng không ngờ rằng Sở Hi Thanh lại dùng phương thức quyết đoán và quyết tử như vậy để phản kích.
Vì làm loạn tinh không, tranh thủ cơ hội cho Táng Thiên, Sở Hi Thanh thậm chí còn liều lĩnh tiến vào Minh giới.
Táng Thiên cũng thảo phạt La Hầu sớm hơn 8 ngày.
Mình đã đánh giá thấp Sở Hi Thanh, cũng coi thường dũng khí và quyết đoán của hắn.
Thần Bàn Nhược hít một hơi.
‘Nghi thức’ vận mệnh rất không hoàn mỹ, còn lâu mới đến trạng thái lý tưởng của hắn.
Nhưng như vậy, cũng có thể để cho đám người Xa Nguyên yên tâm.
“Các ngươi dùng cách này, có khác gì tự chém một đao? Thôi…”
Thần Bàn Nhược vừa nói xong, lại đưa tay về phía đạo hào quang đỏ như máu ở phía xa xa: “Các ngươi đã cho rằng quyết tử một kích có thể tranh thủ một đường sinh cơ cho Táng Thiên, vậy thì cứ thử đi, xem hắn có thể sống sót hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận