Bá Võ

Chương 641: Thần Ý Đồ (4)

Mọi người cùng nhau tiến lên dâng hương cho vị đế quân này, sau đó cúi đầu làm lễ.
Vị thiếu kỳ chủ Sở Hi Thanh này, còn có sáu vị đường chủ mới của quận Tầm Dương cũng dồn dập tiến lên, lĩnh chức vụ ở trước mặt Trung Nghĩa Trường Sinh đại đế.
Quá trình này khá phiền phức và trang nghiêm, long trọng, mãi cho đến chạng vạng tối mới kết thúc.
Sau đó, chính là tiệc rượu.
Thiết Kỳ Bang mở tiệc bên ngoài, bày tận hơn bốn ngàn bàn tiệc, làm cho toàn bộ cu li và thuyền công của bến tàu phía đông thành Tú Thủy đến ăn.
Sở Hi Thanh vốn định ăn xong thì rời đi, trở về Tây Sơn trong đêm.
Kết quả là tối hôm đó, hắn lại bị quật đến say mèm, chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm tại tổng đà.
Mà đến khi hắn mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Lục Loạn Ly đang dí sát vào mặt mình, ngưng thần nhìn hắn.
Nhưng chẳng biết vì sao đôi mắt trắng đen rõ ràng kia lại có hơi sững sờ và thất thần.
Hai người nhìn lẫn nhau trong chốc lát, Lục Loạn Ly mới phản ứng được, vội vàng rụt cổ lại: “Vân Vân, hắn tỉnh lại rồi.”
Lúc này Sở Hi Thanh mới phát hiện Sở Vân Vân cũng ở trong phòng.
Nàng đang ngồi cạnh chiếc bàn tròn trong phòng, trong tay còn cầm một quyển sổ sách.
Thiếu nữ nghiêng đầu, một đôi mắt ôn nhu màu xanh nhìn qua: “Nghe nói tối hôm qua ngươi uống rất nhiều? Ta đã cho ngươi uống một chút canh giải rượu, còn đau đầu không?”
Sở Hi Thanh sờ sờ đầu, phát hiện đầu mình vẫn rất đau, toàn bộ đầu óc đều ong ong, giống như là sắp nổ tung vậy.
Hắn không khỏi cười khổ: “Xem ra là không có tác dụng gì, các ngươi không biết hôm qua ta đã uống bao nhiêu đâu, có lẽ là phải ba vại lớn.”
Làm hại hắn phải liên tục vận chuyển chân nguyên, cố gắng ép hơi nước trong cơ thể ra, bằng không thì bang quang sẽ không chịu được, sẽ nổ tung.
Lục Loạn Ly lấy làm kinh hãi: “Ngươi uống nhiều như vậy? Nhưng ta nghe người ta nói Sở thiếu kỳ chủ nhân nghĩa vô song, nhưng uống rượu lại không thành thật, bọn họ còn đặt biệt danh cho ngươi, gọi là Sở Sứt Môi.”
Sở Hi Thanh nhất thời nổi giận, đúng là hắn uống rượu thì thích đổ một nửa, nhưng cũng không đến mức sứt môi chứ.
Huống hồ, ngày hôm qua nhiều người như vậy, tận hơn bốn ngàn bàn rượu, hắn lại phải đi một vòng, chống đến cuối cùng đã là rất tốt rồi.
Cũng không chỉ một mình hắn uống rượu như vậy, huynh đệ Thiết Cuồng Nhân và Thiết Tiếu Sinh cũng gian lận, chỉ là tu vị của bọn họ cao hơn, phương pháp càng bí mật hơn mà thôi.
Sở Hi Thanh âm thầm ghi nhớ chuyện này vào lòng.
Chuẩn bị trở về nhờ Lỗ Bình Nguyên điều tra một chút, để xem người nào dám đặt điều về hắn.
Chờ đến khi có cơ hội, hắn nhất định phải trút cho người này bất tỉnh nhân sự, hối hận khi đã bịa đặt như vậy.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại nhìn hai người, cười nói: “Sao các ngươi lại đến đây? Có phải là nhớ ta rồi không?”
“Ai nhớ ngươi?” Sắc mặt Lục Loạn Ly có hơi mất tự nhiên, lúc này lại khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ xem thường, giải thích: “Là Sở tiểu muội lo lắng cho ngươi, hôm qua ngươi bảo người truyền lời là tối sẽ về, lại đi cả đêm không về. Sở tiểu muội không yên tâm, cho nên muốn đi xem một chút.”
“Ta nghĩ sau trận chiến tháng trước, Thượng Quan gia và Thẩm gia đều coi Vân Vân thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, vì vậy mới đi theo hộ tống nàng đến bến tàu phía đông thành.”
Sở Vân Vân nghe vậy, liền liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly.
Tình hình đêm hôm qua không phải là như vậy.
Rõ ràng là cô bé này đứng ngồi không yên, lúc thì nói Sở Hi Thanh đại chiến với Long Hành, có bị thương hay không? Vết thương thế nào? Lúc thì lại nói Sở Hi Thanh trở về Tây Sơn Đường, có gặp phải sát thủ của đám thế gia trong thành hay không?
Thật ra Sở Hi Thanh đã trở về quận Tú Thủy, người ở ngay trong tổng đà của Thiết Kỳ Bang, bên cạnh còn có đám người Lý Thần Sơn, ngoài ra còn có Lỗ Bình Nguyên đang nhìn chằm chằm, có gì phải lo lắng?
Cuối cùng, nàng không chịu nổi phiền phức, đành phải đáp ứng đi theo Lục Loạn Ly đến đây.
Kết quả ở trong miệng Lục Loạn Ly, lại biến thành nàng lo lắng cho Sở Hi Thanh, muốn chạy đến bến tàu phía đông để xem?
Sở Vân Vân lười giải thích, nàng mở miệng cười một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Lần này ngươi rời nhà hơn một tháng, quả thật là ta thấy không quen.”
Nàng còn chưa nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt ‘được yêu mà sợ’ của Sở Hi Thanh, hơn nữa còn tràn đầy ngờ vực.
Không biết vì sao mà Sở Vân Vân đột nhiên lại cảm thấy hơi bực mình.
Nhưng mà nàng vẫn đè nó xuống: “Ngoài ra, còn có một việc rất quan trọng, hôm qua Chu gia báo tin, nói là thứ kia đã đến, hôm nay có thể đến quận Tú Thủy.”
Ban đầu, Sở Hi Thanh còn chưa kịp phản ứng, sau đó không tự chủ được mà nhịp tim bắt đầu gia tốc, mặt hiện lên ý mừng.
Cái ‘thứ kia’ mà Sở Vân Vân nói, chắc hẳn là tấm Thần Ý Đồ mà hắn nhờ Chu Hùng Bá hỗ trợ.
Cũng chính là tấm chiến đồ được chế tạo riêng cho Thần Ý Xúc Tử Đao của Huyết Nhai Đao Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận