Bá Võ

Chương 1395: Sở Vân Vân hèn hạ vô sỉ (2)

Mà lúc này, sắc mặt Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch không khỏi tái xanh.
Lần giao phong này, ngoại trừ thăm dò được cường độ của ‘lôi phạt’ ra, thì không thu hoạch được gì cả.
Thực lực của thiếu nữ kia rất mạnh, nàng sử dụng đao pháp thất truyền là Đại Minh Vương Luân, có thể mê hoặc tâm trí, chiến đấu vượt cấp.
Dưới sự gia trì của Bình Thiên Kiếm, đao pháp của nữ tử này đáng sợ dị thường.
Vấn đề là hắn không thể phán đoán nữ tử này có phải là cao thủ thần bí kia hay không.
Sau đó, Thương Hải Thạch cũng bình tĩnh lại.
Dựa theo của cờ tiếng, nhân số không phải ưu thế, mãi mãi cũng chỉ là một chọi một.
Dù chỉ có vài quân cờ, hắn cũng có thể trở mình.
Tổn thất một cái Tả Vân Tung, cũng không có gì ghê gớm.
“Mã xxx tiến xxx!”
“Sĩ xxx tiến xxx!”
“Tốt xxx tiến xxx!”
Lúc này, trên mặt Chu Lương Thần nhìn như bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có chút tàn khốc.
Theo tốt đỏ tiến lên, con pháp của hắn đã bại lộ trước móng ngựa của đối phương.
Bên kia là một võ tu tứ phẩm, kẻ này đang nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy sát ý.
Ánh mắt của Thương Hải Thạch cũng lạnh như băng, hắn tràn đầy hứng thú nhìn về phía Sở Vân Vân.
Tài đánh cờ của thiếu nữ đối diện cực kỳ đáng sợ, từng nước từng nước đều nhắm vào chỗ yếu.
Chỉ mấy nước đi mà nàng đã hoàn thành bố cục.
Hai pháo hai xe đều chỉ thẳng về phía trung ương, khiến người ta lạnh cả người.
Không ngờ thiếu nữ mới mười lăm tuổi này lại có tài đánh cờ kinh người như vậy.
Trình độ của nàng thậm chí còn vượt qua cả những cờ sĩ cung đình kia.
Nhưng đây là cờ người.
Chơi cờ bình thường, Sở Vân Vân không cần để ý nhiều.
Nhưng bây giờ, nữ tử này đang quyết định một cái mạng của đồng bạn.
Tên đồng bạn này của Thương Hải Thạch am hiểu khoái đao, một khi mã đạp qua, nhiều nhất một đao là có thể giải quyết chiến đấu, để cho thiếu niên giẫm trên con Huyền Vũ này không có cơ hội chịu thua.
Lúc này, Sở Vân Vân lại mỉm cười, tay phải của nàng bắt quyết, trong mắt lóe u quang.
“Pháp Lệnh, bước kế tiếp pháo hai tiến chín!”
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người trên bàn cờ đều sững sờ.
Pháo hai tiến chín? Cái này căn bản là không phù hợp với quy tắc của cờ tướng!
Thiếu nữ thuật nữ này uống nhầm thuốc? Hay là hoang mang quá nên quên mất phải chơi cờ thế nào rồi?
Chu Lương Thần cũng hồ đồ.
Lòng thầm nghĩ cái này không đúng nha, theo quy tắc của cờ tướng, phải cách một quân cờ thì pháo mới ăn được.
Sở Vân Vân lại muốn hắn ăn thẳng mặt xe của đối phương.
Vấn đề là giữa hắn và xe trái của đối phương không có một quân cờ nào cả.
“Ngớ ngẩn!” Lục Loạn Ly ở phía xa xa bỗng nhiên mở miệng: “Đây là pháp thuật Nhất Ngữ Thành Châm! Nàng dùng Nhất Ngữ Thành Châm của Thần Ngao Tán Nhân để sửa chữa quy tắc của hai sách Giới Luật, Lương Thần ngươi cứ trực tiếp để tiểu Huyền Vũ xông lên là được.”
Lục Loạn Ly vừa nói chuyện vừa nhìn Sở Vân Vân với ánh mắt dị dạng.
Trong mắt của nàng vừa có kính phục, vừa có kiêng kỵ.
Sở tiểu muội lại trực tiếp sửa chữa quy tắc!
Nếu để nàng chơi ván cờ này, thật ra cũng không kém hơn là bao.
Nhưng mà Lục Loạn Ly không thể ngờ được, ván cờ này còn có thể chơi như vậy!
Đây hẳn là một trong những thủ đoạn mà Thần Ngao Tán Nhân để lại, khiến cho những người kế thừa của hắn có thể nắm giữ ưu thế cực lớn trong cửa ải thứ sáu này.
Nàng càng ngày càng xác định, thiếu nữ ở trước mắt này rất có thể là vị Bá Võ Vương Tần Mộc Ca kia!
Chỉ là không biết tình huống của nàng thế nào?
Là chuyển sinh? Hay là đoạt xá?
Hai mắt Chu Lương Thần sáng ngời, hắn lập tức chỉ huy tiểu Huyền Vũ dưới chân mình bắn mấy đạo Huyền Minh thần quang về phía xe trái của quân đỏ.
Con xe trái kia lập tức sụp đổ, hóa thành một ít linh quang rồi tiêu tán.
Sắc mặt Thương Hải Thạch đã âm trầm như nước.
Nữ tử này đang gian lận!
Tài đánh cờ của hắn vốn đã kém hơn đối phương một đường.
Nữ nhân này lại còn gian lận!
Hắn không những không thể ăn pháo của đối phương, mà còn mất một xe.
Tuy rằng đây chỉ là xe do hai sách Giới Luật nghĩ hóa ra, chứ không phải người thật, nhưng vẫn để Thương Hải Thạch rất đau lòng.
Thực sự là hèn hạ vô liêm sỉ, không nói võ đức! Cũng không nói đạo nghĩa!
Mặt hắn xanh lét, cũng nắm một linh quyết!
“Pháp lệnh! Mã. . .”
Muốn cho mã của mình trực tiếp nhảy qua sông để ăn pháo của đối phương.
Đối phương đã không tuân theo quy tắc, hắn cũng không cần.
Cái này gọi là lấy đạo của người trả lại cho người!
Không phải là Nhất Ngữ Thành Châm ở cửa ải thứ nhất sao? Hắn cũng học được!
Sở Vân Vân cũng nhìn Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch với vẻ tò mò!
Người này không có linh lực, không có hơi sức để thi triển pháp thuật.
Nhưng Thương Hải Thạch tu luyện Thần Ý Như Tâm Kiếm.
Như Ý chi pháp của hắn có thể thích làm gì thì làm, chỉ là không biết người này có thể lừa gạt được hai sách Giới Luật hay không.
Nhưng ngay khi quân cờ đỏ dùng ánh mắt trông chờ để nhìn Thương Hải Thạch, thì Thương Hải Thạch lại “Mã” nửa ngày mà vẫn không nói ra được gì nữa.
Cuối cùng hắn hừ lạnh: “Mã xxx lùi xxx!”
Sở Vân Vân khẽ lắc đầu, ánh mắt thất vọng: “Xe xxx tiến xxx!”
“Pháo xxx sang xxx!”
Tốc độ đi cờ của song phương rất nhanh.
“Xe xxx tiến xxx!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận