Bá Võ

Chương 1233: Thẻ thần chiêu (4)

Chờ đến khi Tông Tam Bình điều khiển thuyền đến gần, mới phát hiện nguyên nhân náo nhiệt ở đây, chính là vì một người.
Một thiếu niên có lông mày màu tím, khí chất ôn hòa như làn nước mùa xuân.
Còn đệ tử của Vô Tướng thần tông ở nơi này thì cũng không khác với ngày xưa.
Bọn họ vây quanh bảng hiệu của sơn môn để nghiên cứu võ đạo, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt sắc bén để nhìn thiếu niên lông mày tím kia.
Nhưng khu chợ nhỏ ở bên dưới, lại có rất nhiều nhân vật giang hồ. Bọn họ nhỏ giọng bàn luận gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn thiếu niên lông mày tím và nhìn lên trên đỉnh núi.
Sau đó, những người này lại thất vọng mà thu hồi tầm mắt, đồng thời còn hiện lên vẻ châm chọc.
Tông Tam Bình cau mày, hắn đang muốn tìm hiểu rõ ràng, thì lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc rơi vào thuyền của hắn.
Đó là người nằm trong ‘Vô Tướng Tam Hữu’ với hắn, Kiếm Tàng Phong, Kiếm sư đệ.
“Chúc mừng Tông trưởng lão.” Kiếm Tàng Phong cười híp mắt, ôm quyền nói: “Không ngờ gặp mặt lần nữa, thì trưởng lão đã bước vào hàng ngũ tam phẩm. Thật đáng mừng, trưởng lão bây giờ còn chưa đến ba mươi tuổi, tương lai có hi vọng thành đạo nha.”
Tông Tam Bình lại không cho hắn sắc mặt tốt, hắn trầm mặt nói: “Ta muốn ngươi đến chúc mừng sao? Còn nữa, nói tiếng người, đừng ép ta đánh ngươi.”
Kiếm Tàng Phong liền hít một tiếng: “Sư huynh hơi vội vàng rồi, thật ra còn có thể áp chế và tích lũy thêm. May mà căn cơ của sư huynh khá vững chắc, sau này còn có thể bù đắp lại.”
“Sao ta lại không biết? Chỉ là thời gian không chờ người.”
Tông Tam Bình liếc mắt nhìn Kiếm Tàng Phong một chút: “Ta khuyên ngươi cũng đừng kéo dài nữa, ma kiếp sắp đến, chúng ta không nhanh chóng tiến lên, lấy cái gì để ứng phó với những thần ma kia?”
Kiếm Tàng Phong lại cười khổ: “Ta vẫn phải chờ một chút, căn cơ không ổn, cưỡng ép thăng cấp cũng không làm nên chuyện gì. Vào nhị phẩm mà không có sức chiến đấu trong năm mươi vị trí đầu Thiên Bảng, vậy cũng chỉ là gà chó giun dế trước mặt đám thân ma kia mà thôi.”
“Tính cách của ngươi quả thật là giống hệt với sư tôn ngươi.”
Tông Tam Bình hừ một tiếng: “Cố gắng nhanh lên một chút, ngươi đừng để vị tiểu sư đệ kia của chúng ta vượt qua, lúc đấy lại thành trò cười.”
Cái tên này cũng mắng cả hắn luôn, tu vị nhị phẩm lại có sức chiến đấu Thiên Bảng, thế gian này có bao nhiêu người có thể làm được?
Chỉ huy sứ Thiên nha Cẩm y vệ Tiếu Hồng Trần là một, nhưng cũng chỉ xếp hạng 99 Thiên Bảng.
Sau đó, Tông Tam Bình lại nhìn xuống phía dưới: “Ngươi kia là thế nào? HÌnh như là Tử Mi Thiên Quân – Thủy Như Ca của Tinh Tú tiên tông?”
“Chính là người này.” Kiếm Tàng Phong gật đầu nói: “Hắn đến đây khiêu chiến Sở Hi Thanh, đã chờ ở đây bảy ngày rồi.
Tông Tam Bình lập tức hiểu hết mọi chuyện, hắn nhíu chặt lông mày: “Tiểu sư đệ đâu?”
Tên kia sẽ không sợ chứ?
Tông Tam Bình hơi suy nghĩ một chút, liền bài trừ khả năng này.
Dù Sở Hi Thanh bại bởi Thủy Như Ca thì thế nào?
Hắn vẫn có thể tuy bại mà vinh!
Dù sao Sở Hi Thanh bây cũng chỉ là lục phẩm.
Thiên phú của hắn cũng nhất định nằm trên Thủy Như Ca.
Người nào trong giang hồ mà không biết Sở Hi Thanh mới tu hành được có hai năm?
Hơn nữa, với tính cách ngoan cường và cứng cỏi của Sở Hi Thanh, hắn còn có can đảm khiêu chiến các thần linh kia, sao lại sợ Thủy Như Ca?
“Thủy Như Ca này đến không đúng lúc.”
Kiếm Tàng Phong sờ sờ mũi: “Sở Hi Thanh đang ôm Huyết Nhai thần đao trong Thiên Lan cư, đã bảy ngày bảy đêm không động đậy rồi. Nghe nói Nhai Tí đao ý của hắn đã lên đến tầng mười bảy.”
Tông Tam Bình nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
Phải biết, Thiên Bình võ ý mạnh nhất của hắn cũng chỉ mới lên đến tầng mười chín thôi, hơn nữa mỗi một tầng tiếp theo đều khó khăn và gian nan hơn trước nhiều.
Tu vị của tiểu sư đệ chỉ là lục phẩm, Nhai Tí đao ý lại lên đến tầng mười bảy rồi?
Kiếm Tàng Phong liếc mắt nhìn xuống bên dưới: “Việc này cũng không tiện giải thích với người ngoài, chỉ có thể nói tiểu sư đệ đang bế quan, nhưng có lẽ là không có bao nhiêu người tin tưởng cách nói này.”
Thật ra hắn có tâm ứng chiến thay Sở Hi Thanh, nhưng sẽ bị người khác nói lấy lớn hiếp nhỏ.
Tông Tam Bình không khỏi nhíu chặt lông mày.
Sau đó hắn cũng lười để ý: “Cũng không cần giải thích. Võ tu chúng ta, chỉ cần không thẹn với lòng là được, cần gì phải để ý ánh mắt người ngoài? Huống hồ, thanh danh của tiểu sư đệ quá cao rồi, bây giờ ép xuống một chút cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt.”
Kiếm Tàng Phong cười híp mắt gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Tông Tam Bình liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại hơi nhụt chí.
Cái tên này quả thật là không để ý đến danh tiếng.
Rõ ràng là lấy thân tứ phẩm mà đã có sức chiến đấu cấp Địa Bảng, nhưng giờ vẫn bừa bãi vô danh, ngay cả Luận Võ lâu và Thiên Cơ các cũng không biết sự tồn tại của hắn.
Tiểu sư đệ thì mới chỉ là mầm non, nhưng lại lộ hết tất cả sắc bén.
Kiếm Tàng Phong thì lại ‘cẩu’ đến cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận