Bá Võ

Chương 465: San bằng Văn gia bảo (2)

Cùng thời gian đó, bên trong Văn gia bảo.
Sau khi Vân Hạc Đao – Ân Dương nhảy xuống ngựa, liền vội vã bước vào lầu bằng đá ở trung ương ổ bảo.
Hắn không lựa chọn cố thủ Vân Hạc sơn trang, mà sau khi thăm dò hướng đi của Tây Sơn Đường, hắn liền đích thân dẫn tất cả cao thủ bát phẩm trở lên trong sơn trang đến nơi này trợ giúp.
Theo Ân Dương, nếu như có thể bảo vệ Văn gia bảo, như vậy thì Vân Hải sơn trang cũng có thể bình yên vô sự.
Nếu như không thủ được Văn gia bảo, Vân Hạc sơn trang cũng sẽ xong đời thôi.
Khi Ân Dương leo lên lầu, liền nhìn thấy bạn tốt Văn Thiên Tài của hắn, Văn Thiên Tài đang đứng ở lỗ châu mai để nhìn ra bên ngoài.
“Tình hình sao rồi?” Ân Dương nhanh chân đi qua, cũng phóng mắt nhìn ra bên ngoài ổ bảo.
Hắn nhất thời rùng mình.
Chỉ thấy phía ngoài hai dặm của ổ bảo, có một đội quân trận chỉnh tề.
Đội quân này khoảng bảy trăm người, tất cả đều mặc áo giáp da mới tinh, tay cầm đao kiếm cấp nhập phẩm.
Phía trước bọn họ còn có ba mươi cái ‘tứ tí sàng nỏ’ được xe ngựa kéo đến.
“Chậc!” Vân Hạc Đao – Ân Dương chậc một tiếng: “Xem quân trận này và những áo giáp này, lại có chút khí thế của biên quân.”
“Đều là vẻ ngoài mà thôi, đám bang chúng này mới gia nhập Tây Sơn Đường được một tháng, sao có năng lực như biên quân được?”
Văn Thiên Tài chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt hờ hững.
“Vừa rồi, tên nhãi họ Sở kia đã phái người đi vào đưa tối hậu thư cho ta, nói là cho ta một cơ hội cuối cùng. Nếu bây giờ ta nộp thuế má, lại bồi thường cho hắn hai mươi vạn lượng bạc, thì hắn sẽ không tính toán với ta nữa. Nếu như không giao, hôm nay liền san bằng Văn gia bảo của ta.”
“Ta suy nghĩ vì sao ngựa không biết mặt mình dài, trâu không biết sừng mình cong? Ta liền cắt lỗ tai kẻ kia xuống rồi đuổi hắn ra ngoài. Cái gọi là tiên lễ hậu binh, chắc hẳn người này cũng sắp ra tay. Hả?”
Văn Thiên Tài trông thấy phía trước trận ở đối diện, xuất hiện một con Hỏa thú Toan Nghê cỡ lớn cao khoảng ba trượng.
Đuôi lông mày hắn khẽ nhếch, sau đó liền nở nụ cười trào phúng: “Cái Hàng Thần Thuật này không tệ, xem con Toan Nghê này có hình có thần, quả thật là rất khá.”
Vân Hạc Đao – Ân Dương cũng không để ý lắm, hắn lấy tay đè đao: “Khi ta chạy đến đây, đã nhìn thấy quận quân Tây Sơn xuất binh. Lần này Diêm Quá rất tận tâm, dùng đủ sức. Toàn quân chỉ cách nơi này không đến hai mươi bốn dặm, đoán là chỉ một khắc thời gian, bọn họ liền có thể đi đến phía sau Tây Sơn Đường.”
Văn Thiên Tài lại không để ý chút nào, hắn dùng roi ngựa chỉ chỉ về phía trước: “Thật ra thì không cần quận quân, Văn gia bảo này của ta vững như thành đồng vách sắt, bốn trăm gia tướng, hơn ngàn trang đinh, bảy vị thất phẩm, thêm người của ngươi và Thẩm quận úy, đủ khiến cho bọn họ vỡ đầu chảy máu! Ngươi nhìn cái cửa lớn này của ta, trong ngoài hai tầng, phía trước được chế tác từ Thiết mộc, phía sau là hắc thiết tinh luyện, khí giới công thành cũng không thể đánh tan. . .”
Đúng lúc này, con Toan Nghê kia bỗng nhiên lao thẳng về phía cửa bảo.
Tốc độ chạy của nó rất nhanh, hóa thành một ánh sáng đỏ mà mắt thường khó có thể nhận ra, ‘oanh’ một tiếng rồi va chạm vào cửa bảo. Nó hóa thành liệt diễm ngập trời, không chỉ nuốt hết toàn bộ cửa bảo, thậm chí còn lan tràn đến tường đá ở hai bên.
Làm cho đám tráng đinh ở trên tường đều dồn dập trốn tránh ra xa xa.
Có vài người trong đó không tránh kịp, trực tiếp bị ngọn lửa màu đỏ thẫm kia nuốt sạch, chốc lát đã biến thành tro bụi.
Cùng lúc đó, ba mươi cái ‘tứ tí sàng nỏ’ và đám cung tiễn thủ của Tây Sơn Đường, đều bắt đầu giương cung lắp tên, bắn chụm về phương hướng cửa thành.
Những cái ‘tứ tí sàng nỏ’ kia vẫn còn rất tốt, tầm bắn có thể đạt đến năm sáu dặm.
Tầm sát thương của cung tiễn thủ kia cũng chỉ có hơn một dặm.
Nhưng lúc này, bên người Sở Hi Thanh lại xuất hiện một cơn gió lớn, gió trợ thế tên, làm cho tất cả mưa tên bắn thẳng về phía cửa thành.
Đó là những mũi tên Bạo Viêm có giá trị lên đến hai mươi lượng bạc, số lượng đủ bốn trăm. Còn có ba mươi chiếc xe bắn tên lớn, hầu như có thể xuyên thủng cửa gỗ.
Khi những mũi tên Bạo Viêm kia nổ tung, tầng thứ nhất của cửa gỗ đã bị nổ thành bột mịn. Ngọn lửa mà chúng nó bùng nổ, lại bị Hỏa thú Toan Nghê nuốt chửng, hóa thành biển lửa đỏ thẫm, đốt chạy cánh cổng hắc thiết phía sau.
Văn Thiên Tài lắc đầu không thôi: “Ngu xuẩn! Cai cổng hắc thiết này dày đến một thước hai tấc, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đốt xuyên cửa sắt của ta. . .”
Giọng nói của hắn im bặt.
Ánh mắt của Văn Thiên Tài nhìn xuyên qua đám khói lửa kia, trong thấy cánh cửa sắt kia đang bị hòa tan!
Ánh mắt Văn Thiên Tài dại ra, lòng thầm nói đây là cái lửa gì? Thế mà có thể đốt xuyên cánh cửa sắt dày đến một thước hai tấc này?
Bốn trăm mũi tên Bạo Viêm lại có uy lực như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận