Bá Võ

Chương 532: Không dựa dẫm được (3)

Nàng đi trở về chỗ cũ, như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Vân: “Chỉ là cảm thấy hơi nhàm chán, lăn lộn bang phái chính là nhàm chán như vậy, mỗi ngày đều không có chuyện gì làm. Ta có hơi hối hận rồi, biết thế thì đã theo Sở Hi Thanh đi kinh thành cho rồi.”
Cũng chỉ mới ba ngày không gặp, Lục Loạn Ly lại phát hiện mình có hơi nhớ tên kia.
Mấy ngày nay, nàng luôn cảm thấy làm chuyện gì cũng tẻ nhạt vô vị, ăn cơm cũng không thơm, ngủ cũng không ngon, nói chung là không có tình thần.
Sở Vân Vân mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi quyển sách: “Huynh trưởng nói là Tây Sơn Đường không thể thiếu ngươi, chỉ có ngươi tọa trấn ở đây, thì hắn mới có thể yên tâm đi xa.”
Lục Loạn Ly nghe vậy, liền lấy một tay chống má, lo lắng thở dài: “Cái này thì cũng đúng, hiện giờ cũng chỉ có ta mới có thể giúp hắn tọa trận Tây Sơn Đường.”
Tây Sơn Đường bây giờ có nhiều gian tế và nội quỷ như vậy, ví dụ như Hướng Quỳ, Vương Chính . . . gì gì đó. Lục Loạn Ly cũng phát sầu thay cho Sở Hi Thanh luôn.
Tổng cộng hơn ba mươi vị phó đàn chủ, lại có một nửa trong đó là người có lai lịch khả nghi.
Một khi đám người này gây sự, Tây Sơn Đường sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Lục Loạn Ly cảm thấy Sở Hi Thanh xây dựng cái Tây Sơn Đường này cũng không dễ dàng, mà tiềm lực cũng rất lớn.
Tương lai, chờ kênh đào hoàn thành, lại tiêu diệt tặc phỉ, người vào núi kiếm sống sẽ càng ngày càng nhiều. Tây Sơn Đường có thể khống chế hai vạn thợ săn, hơn vạn người hái thuốc, còn có mấy vạn công nhân đốn củi cao to mạnh mẽ.
Đến khi đó, quan phủ trong quận Tú Thủy cũng phải nhìn sắc mặt bọn họ mà làm việc, Tổng đốc Đông Châu cũng phải nhường nhịn ba phần.
Đây là một phần cơ nghiệp đủ để cho Sở gia trở thành tài phiệt đỉnh cấp ở Đông Châu này, nếu như mất thì thật đáng tiếc.
Sau đó, thần sắc Lục Loạn Ly hơi động, nhìn về phía Sở Vân Vân: “Vân Vân, thời gian này ngươi tiến bộ quá nhanh, cuộc thi chân truyền mới kết thúc được bao lâu chứ? Ngươi bây giờ cũng đã sắp ngưng tụ loại phù văn pháp thuật thứ tư rồi.”
Thuật sư bát phẩm hạ, chỉ cần bốn viên phù văn pháp thuật, liền có thể ngưng tụ Chân phù, lên cấp bát phẩm thượng.
Nhìn như phù văn pháp thuật giảm đi, nhưng thật ra lại khó hơn.
Bọn họ phải cô đọng phù văn pháp thuật mạnh mẽ hơn, phải tốn nhiều thời gian hơn, tốn nhiều tài liệu hơn.
Mà một ít pháp thuật có uy lực lớn, thì còn phải mất một thời gian dài để cô đọng.
Theo Lục Loạn Ly biết, Sở Vân Vân đã cô đọng bốn phù văn pháp thuật, có ba cái trong đó có uy lực thất phẩm, một cái uy lực lục phẩm, độ khó cực cao, có thể nói là đỉnh cấp nhất.
Trong đám thuật sư nổi tiếng kia, cũng chỉ có năm ba người là đạt đến tiêu chuẩn của Sở Vân Vân.
Dù là Lục Loạn Ly, khi nàng cô đọng Chân phù bát phẩm, thì cũng chỉ có trình độ ngang với Sở Vân Vân thôi.
Vị thuật tu đệ nhất thiên hạ Thần Ngao Tán Nhân ở ba ngàn năm trước kia, Chân phù bát phẩm hạ của hắn cũng chỉ chứa đựng bốn cái phù văn pháp thuật cấp độ thất phẩm.
Mấu chốt là Sở Vân Vân chỉ bỏ ra hai tháng, mà đã tu luyện đến quả phù văn thứ tư rồi.
Chuyện này có nghĩa là tu vị của thiếu nữ trước mặt này, chẳng mấy chốc sẽ đến bát phẩm thượng.
Sở Vân Vân thì lại hờ hững, hơi lắc đầu nói: “Phù văn pháp thuật không khó, mấu chốt là cô đọng Chân phù, ta vẫn chưa sẵn sàng.”
Trước kia, nàng phải đi săn thú, phải đi vận tiêu, phải nghĩ mọi biện pháp để kiếm tiền, chỉ có một chút thời gian để tu luyện.
Mà bây giờ, tuy rằng Sở Hi Thanh đã cầm hơn chín vạn lượng bạc kia đi, nhưng cũng mua đủ tài liệu cần thiết để nàng tiến giai lên bát phẩm thượng rồi.
Hiện giờ nàng vừa có tiền lại vừa nhàn, nên tất nhiên là sẽ tiến bộ thần tốc rồi.
Chỉ là mấy cái pháp thuật lục phẩm thất phẩm mà thôi, nào có độ khó gì.
Huống hồ. . .
Sở Vân Vân liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly một chút, sau đó nhẹ nhàng uống một hớp trà.
Tu vị của Sở Hi Thanh càng ngày càng tăng, cánh chim lên cao, cũng có chút thế lực. Nhưng kẻ địch của hắn cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh mẽ.
Tuy rằng sức chiến đấu của hai người bọn họ cao, nhưng lại không tiện bại lộ.
Sở Vân Vân nghĩ thầm, mình phải mau chóng tăng tu vị pháp thuật lên, không thể dùng tu vị võ đạo để giải quyết tất cả vấn đề được.
Bằng không sớm muộn gì thì bọn họ cũng sẽ gặp phiền phức, thậm chí có nguy cơ bại lộ thân phận.
. . .
Mười ngày sau, sông Thần Tú.
Chiếc thuyền đang chạy trên đoạn sông ở quận Hợp An, Sở Hi Thanh cũng đang cố gắng gia tăng thực lực của mình.
Hắn đang giao thủ luận bàn với Kế Tiễn Tiễn, tôi luyện đao pháp của mình.
Thật ra thì Sở Hi Thanh có thể mô phỏng ra đủ loại cao thủ ở trong mộng cảnh, dùng để nghiên cứu đao pháp, gia tăng năng lực thực chiến của hắn.
Trong võ đạo bảo khố của hắn, thậm chí còn có thêm một loại ‘thẻ địa hình’, có thể mô phỏng các loại địa hình khác nhau.
Nhưng Sở Hi Thanh chưa bao giờ từ bỏ luyện tập thực chiến tại hiện thực cả.
Hiện thực và mộng cảnh, rốt cuộc vẫn là có chút khác nhau, Sở Hi Thanh tìm kiếm là cảm giác dùng đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận