Bá Võ

Chương 670: Thà gãy không cong

Lâm Thạch cầm công văn lên xem, trong con ngươi hiện lên một vệt sáng loáng: “Chỉ huy sứ Thủy sư doanh của quân Thiên Bình?”
“Tổng đốc đại nhân đã đồng ý với ta, xây dựng năm ngàn Thủy sư doanh ở trong quân Thiên Bình. Ngoài ra, ta cũng có thể giáo cho ngươi tất cả tàn dư của Hải Thanh Bang, phần lực lượng này, đủ để ngươi khống chế Cổ Thị tập và bến tàu phía đông.”
Tư Không Thiện chắp tay sau lưng: “Tư Không Thiện ta đã nói là làm, nếu đã nói cho ngươi một tiền đồ, vậy chắc chắn sẽ không nuốt lời. Tuy nhiên, ta để ngươi đổi mấy loại thuốc kia, ngươi đã hoàn thành hay chưa?”
Trên mặt Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch không khỏi lộ ra vài phần vui mừng. Hai tay hắn ôm quyền, thần thái kính cẩn: “Ty chức đã đổi từ hai tháng trước, Thiết Cuồng Nhân chưa từng đề phòng ta, hồn nhiên không biết, lần này hắn tuyệt đối không còn đường sống.”
Lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy mặt đất run rẩy kịch liệt, trong lòng Lâm Thạch sinh ra ý nghĩa, xoay người nhìn về phía pháo đài đá kia.
Hắn trông thấy một bóng người quen thuộc, đang từ từ bay lên ở trung ương pháp đài.
Đó chính là Thiết Cuồng Nhân, hắn lưng hùm vai gấu, mặt vuông tai to, mái tóc ngắn vừa thô vừa cứng kia, tựa như những thanh lao thẳng tắp chĩa lên trời.
Chỉ là mái tóc ngắn và lông mày rậm vốn đen nhánh kia, đều đã chuyển thành màu sắc xám trắng, tựa như là sương lạnh.
Lâm Thạch nhìn người này, thần sắc phức tạp: “Hắn đến rồi!”
Tư Không Thiện cũng nhìn thấy một màn này, khóe môi của hắn cong lên: “Xem ra là xong rồi! Đáng tiếc, vị Thiết kỳ chủ này anh hùng một đời, kết quả lại chết trong tay người của mình.”
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch nghe thấy vậy, thần sắc có hơi xấu hổ.
Mà thái thú phu nhân Hàn Vũ Yên thì lại không nhịn được mà mừng như điên.
Thiết Cuồng Nhân phá quan mà ra, chuyện này có nghĩa là hắn đã đình chỉ thăng cấp, tương tự cũng có nghĩa là giờ chết của Thiết Cuồng Nhân đã đến!
Thiết Tiếu Sinh đứng ở không trung, hắn nhìn nơi Giả Đại Lực chết trận, ánh mắt dại ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ngay khi lồng ngực Thiết Tiếu Sinh quặn đau, phẫn nộ đến mức khó có thể kiếm chế.
Thiết Cuồng Nhân ngự không mà đến, một tay vỗ vào vai của hắn.
“Thắng bại là chuyện thường của binh gia, dáng vẻ này của huynh trưởng ngươi, chỉ làm cho Lâm Thạch và những người đối diện cười nhạo thôi.”
Lửa giận trong lồng ngực Thiết Tiếu Sinh không những không tắt, trái lại còn càng mãnh liệt hơn.
Hắn nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó quay đầu nhìn Thiết Cuồng Nhân, ánh mắt tràn đầy đau đớn: “Đi ra vào lúc này. . . là thất bại rồi?”
Bọn họ nghĩ tất cả biện pháp, áp súc thời gian lên cấp của Thiết Cuồng Nhân. Vốn là ba ngày, bị rút xuống còn hai ngày, thậm chí là chỉ cần một ngày rưỡi, Thiết Cuồng Nhân liền có thể hoạt động bình thường, mượn chiến giáp Thiết Phù Đồ để nắm giữ sức chiến đấu tứ phẩm thượng.
Giờ lại không ngăn nổi tám canh giờ . . .
Thiết Tiếu Sinh thật ra cũng đã có dự đoán.
Thiết Cuồng Nhân rất bận rộn, sau khi hoàn thiện Thiết Giáp Hỗn Nguyên công, còn phải quản lý tất cả chuyện quan trọng trong Thiết Kỳ Bang, vì vậy vẫn luôn là Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch xử lý chuyện bí dược.
Nếu Lâm Thạch đã phản bội bọn họ, vậy bí dược kia nhất định cũng có vấn đề.
“Đúng là đã thất bại.”
Thiết Cuồng Nhân vẻ mặt hào hiệp, giọng nói hời hợt, tựa như không phải nói chuyện của mình.
“Nhưng cũng không hoàn toàn là vì bí dược có độc kia, chút độc tố này thì ta vẫn có thể chịu đựng được. Mấu chốt là Thiết Giáp Hỗn Nguyên công của chúng ta, nó có một vấn đề lớn. Đám tà mà kia đã động tay động chân trên Thiết Giáp Hỗn Nguyên công, dù cho không có chuyện ngày hôm nay, dù cho ta có thăng cấp thành công, cũng sẽ có tỉ lệ nhập ma, hơn trước đường đi càng ngày càng hẹp.”
Thiết Cuồng Nhân nói đến chỗ này, liền đưa một thẻ ngọc cho Thiết Tiếu Sinh.
“Có điều, trời không tuyệt đường người, nửa ngày trước, khi ta đang tuyệt vọng ở trong lòng núi, lại rơi vào trạng thái thiên nhân cảm ứng, nghiên cứu ra phương pháp sửa lại Thiết Giáp Hỗn Nguyên công, có thể sửa nguyên công cho huynh trưởng ngươi, tương lai có hi vọng đột phá tứ phẩm. Những nội dung này, ta đã ghi chép tất cả vào ngọc giản rồi.”
“Tuy nhiên, nếu Thiết Giáp Hỗn Nguyên công muốn tiến thêm một bước nữa, vậy phải mời một người có ngộ tính siêu phàm, tiếp tục hoàn thiện công pháp giúp chúng ta. Ngày sau tiểu Sở tiến vào Thiên Bảng, ngươi có thể để hắn nhớ chút tình cảm ngày xưa, dành thời gian ba năm, năm năm để hoàn thiện Thiết Giáp Hỗn Nguyên công giúp chúng ta.”
Thiết Tiếu Sinh cầm ngọc giản, tay phải không tự chủ được mà dùng sức nắm chặt.
Trong lòng hắn tràn đầy bi thương, lòng thầm nói mình lấy thứ này thì lại có ích gì?
Thiết Cuồng Nhân thấy thế liền buồn cười: “Đây là thứ mà ta dùng tính mạng để đổi lấy, ngươi đừng có bóp nát nó nha huynh trưởng. Còn nữa, chấn chỉnh Thiết Giáp môn không chỉ là nguyện vọng của sư tôn sư tổ chúng ta, mà còn là nguyện vọng của cả đời ta. Sau này, cũng chỉ có một mình huynh trưởng ngươi có thể chống đỡ Thiết Giáp môn chúng ta, ngươi ngàn vạn lần đừng ủ rũ, bằng không Thiết Giáp môn chúng ta sẽ thật sự hết hi vọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận