Bá Võ

Chương 2089 - Giết sạch (4)

Lang Thiên Thủ?
Sở Hi Thanh đang định đáp lời, tiếng đàn của Lang Bắc Vọng đã vang lên.
Vị này đã hết sức tập trung vào cầm.
Hắn đầu tiên là khẽ hất cung bạc, phát ra tiếng đàn lanh lảnh, sau đó là một chuỗi tiếng đàn cao vút tận trời xanh phá ra từ chiếc ma cầm đen nhánh kia.
Mười ngón tay của Lang Bắc Vọng qua lại trên dây đàn, động tác nhàn nhã, tựa như tiện tay mà làm. Nhưng khúc nhạc này vừa bắt đầu đã bao hàm chiến ý và sát niệm ngút trời, chấn động tâm thần người khác.
Những âm phù này tựa như đao kiếm chém thẳng vào linh hồn của người, để người tựa như đặt mình trong sa trường, trong rừng đao ánh kiếm, tên rơi như mưa, âm thanh gào thét bốn phía; đất rung núi chuyển, một mảnh thiết kỵ rong ruổi như gió cuốn mây tan, bụi mù thoáng qua, thanh thế mãnh liệt.
Lúc này lại có một đại tướng vô song quất ngựa mà ra, hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trên chiến Bích Lạc xuống giết Hoàng Tuyền, đạp vô số Cự linh dưới gót, quyết chiến đến cùng dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu!
Sở Hi Thanh lẳng lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy rung động tâm can, một thân khí huyết và đấu chí bị kích phát lên đến đỉnh điểm.
Nhưng mà hắn cũng phát hiện, tuy rằng tiếng đàn của Lang Bắc Vọng vang dội khốc liệt, tràn đầy kim qua thiết mã, cảm xúc mãnh liệt dâng trào, vang tận trời xanh, nhưng trong đó cũng bao hàm lấy đau thương, hoài niệm, thống hận và không cam lòng.
Trong đầu của hắn nghĩ đến những điển cố về cuộc đời Lang Bắc Vọng trên Thiên Cơ Võ Phổ.
Gia tộc người này đời đời là đệ tử ‘Bát âm môn’, nhưng tại năm hắn 18, Bát Môn âm gặp phải đại nạn, không chỉ tông môn suy sụp, mà tộc nhân bạn bè cũng tử thương quá nửa.
Lang Bắc Vọng bị ép tòng quân, sau đó quật khởi ở trong quân đội Lương Châu, chỉ 20 năm đã bước lên tam phẩm, hơn nữa nhiều lần lập kỳ công, trở thành đại tướng chống đỡ một phương của Đại Ninh, thân nhậm chức Đô chỉ huy sứ nhị phẩm.
Nhưng khi Lang Bắc Vọng phong quang vô hạn, do cấp trên tự ý rút lui, hắn và bảy vạn ‘Tây Phong quân’ bị bao vây trong một trận đại chiến, cuối cùng chỉ còn sót lại một ít người thoát thân.
Sau đó Lang Bắc Vọng bị triều đình hỏi tội và cách chức, bản thân Lang Bắc Vọng cũng biến mất không còn tăm tích. Mà khi hắn trở lại lần nữa, thì đã bước vào nhất phẩm.
Năm Cửu Kiếm Cầm Ma thành danh, cấp trên của Lang Bắc Vọng và bảy vị đồng liêu đều chết thảm, bị tàn sát toàn tộc.
Sau đó Lang Bắc Vọng giết vào thảo nguyên Mạc Châu, liên tục giết ba vị thân vương nhất phẩm của Bắc Mạc tộc, cùng với 13 vị nhị phẩm, cuối cùng toàn thân trở ra.
Sau đso, Cửu Kiếm Cầm Ma – Lang Bắc Vọng chưa từng đặt chân đến phương bắc, vẫn luôn hoạt động ở phía bắc sông Thương Lãng và phía nam Thiết Bích sơn mạch, trở thành nhân vật hắc đạo hàng đầu ở bắc vực.
160 năm qua, tuy rằng Cửu Kiếm Cầm Ma – Lang Bắc Vọng vẫn là thanh uy hiển hách, nhưng truyền kỳ của hắn đã kết thúc ở 160 năm trước.
Sở Hi Thanh nhớ đến lời nói của Lang Bắc Vọng, thì cũng hiểu ra một chút.
Vị này quá nửa là không muốn rời khỏi sa trường.
Hắn còn có không cam lòng, còn chưa thể báo thù cho những đồng bào đã chết.
Nhưng vào thời khắc hắn lên cấp nhất phẩm, thì cũng đã rơi vào cạm bẫy của thần linh.
Lang Bắc Vọng tuy bước vào nhất phẩm, trở thành Cửu Kiếm Cầm Ma khiến người giang hồ nghe mà sợ hãi, nhưng hắn cũng mất tư cách đối địch với Cự linh.
Người này cả đời núp ở phía nam Thiết Bích sơn mạch, không bước ra khỏi biên cảnh một bước, quá nửa là bất đắc dĩ.
Cùng đúng lúc này, Lang Bắc Vọng bỗng nhiên thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc! Lang mỗ vẫn đánh giá cao bản thân, không thể tấu hết một khúc.”
Tiếng đàn của hắn chợt im bặt.
Khi tâm thần mọi người ở đây rung lên, toàn bộ thân thể Lang Bắc Vọng bỗng nhiên nổ tung, hóa thành vô số điểm máu đen, còn có rất nhiều Huyết trùng nhỏ bé rơi rụng khắp nơi.
Trái tim Sở Hi Thanh không khỏi lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Lúc này, trong đầu của hắn xuất hiện một nhắc nhở.
--- Cửu Kiếm Cầm Ma – Lang Bắc Vọng dùng mệnh nguyên cả đời, gia trì ‘cực chiêu Tru Thần ‘ Phá Lỗ Lệnh – Thiên Chấn Địa Hãi lên người ngươi, nhưng tiếc là chưa thể thành công, ngươi có thể tiêu hao 100 điểm thiên nguyên để hoàn thiện.
Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không rảnh để quan tâm.
Thương Hải Thạch thì lạnh lùng nhìn cảnh này, giọng nói tựa như đang giễu cợt, cũng như đang tự giễu: “Thực sự là khó coi!”
Hắn hơi khoát tay, sóng âm từ chiếc tiêu dài sau lưng hắn bắn ra bôn phía, càn quét tất cả máu thịt và Huyết trùng kia thành tro bụi!
Sở Hi Thanh không ngăn cnar, hắn chỉ giơ tay hút chín thanh kiếm và chiếc đàn của Lang Bắc Vọng về trước người, còn cả một ít pháp khí rải rác.
Những thứ này, hắn sẽ giao cho con thứ Lang Thiên Thủ theo di ngôn của Lang Bắc Vọng.
Thương Hải Thạch hủy thi diệt tích xong, liền nhìn sang Sở Hi Thanh: “Bây giờ đến lượt chúng ta!”
Khóe môi hắn cong lên, ngậm lấy nụ cười gằn: “Từ trận chiến ở Vân Hải tiên cung hai năm rưỡi trước, Thương mỗ bại trong tay ngươi, Thần Ý Như Tâm Kiếm vẫn không thể tiến thêm. Sau lần đó, ta sáng nhớ chiều mong, một mực chờ đợi thời khắc ngươi bước vào nhất phẩm, để chiến một trận công bằng với ngươi. Nhưng bây giờ xem ra, Thương mỗ đã không có cơ hội này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận