Bá Võ

Chương 2488 - Ăn sạch Sở Vân Vân (3)

Nàng quan sát Sở Hi Thanh một chút, nhất thời bừng tỉnh, đã biết tự tin của Sở Hi Thanh từ đâu ra.
Sở Vân Vân lập tức chán nản nằm trên giường, đôi mắt màu xanh lam phờ phạc nhìn bầu trời.
Nhưng mặc kệ là Như Ý chi pháp hay là Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ kia, thì cũng rất dễ phá giải.
Nhưng mình cho Sở Hi Thanh loại ảo giác, bắt buộc phải thắng mình từ bao giờ?
Tiếp tục như vậy, nàng phải chờ đến năm nào tháng nào? Chẳng lẽ bọn họ phải chờ cả đời sao?
Có nên nhường hay không?
Nhưng nếu như nhường, sau này nhất định bị Sở Hi Thanh nhìn ra, sau đó sẽ bị cái tên này cười cả đời.
Nàng cũng đã tâm phục khẩu phục hắn từ lâu rồi.
Cái tên này ngoại trừ háo sắc ra, thì tất cả mọi thứ đều rất tốt.
Sở Hi Thanh thấy thể không khỏi vui vẻ: “Đừng tưởng ngươi giả bộ đáng thương thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Nữ nhân này, đã biết sợ chưa?
Nhưng mà nam hoan nữ ái, chính là chuyện bình thường giữa phu thê, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
“Giả bộ đáng thương?”
Sở Vân Vân suy tư, bản năng nghĩ đến Vấn Tố Y.
Nữ nhân kia rất biết giả bộ đáng thương.
Nhưng lúc đầu Vấn Tố Y làm thế nào nhỉ?
Ánh mắt nàng trở nên kiên định: “Tiểu Chiêu, ngươi đi ra ngoài! Ngay bây giờ! Tiểu Tóc Húi Cua, ngươi cũng thế.”
Bạch Tiểu Chiêu nằm trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh hơi ngây người.
Sau đó lập tức lôi kéo Tiểu Tóc Húi Cua, hóa thành tia sáng bay ra ngoài cung.
Bạch Tiểu Chiêu rất tò mò, Vân Vân tỷ muốn nói chuyện quan trọng gì với huynh trưởng?
Nhưng mà đó là chị dâu của nàng, nàng không thể không nghe.
Sở Hi Thanh cũng rất nghi hoặc, trực tiếp ngồi xuống long sàng.
“Ngươi để Tiểu Chiêu và Tiểu Tóc Húi Cua đi ra, là có lời gì không tiện để bọn họ biết sao? Có quan hệ với con Kim Ô kia…”
Giọng nói Sở Hi Thanh chợt im bặt.
Bởi vì một tay của Sở Vân Vân đã vồ về phía bả vai của hắn.
Đánh lén?
Sở Hi Thanh không khỏi cười thầm.
Sở Vân Vân chơi xấu như vậy, dù mình thua cũng sẽ không nhận.
Hắn không định bại lộ những thủ đoạn cuối cùng của mình, khiến cho Sở Vân Vân sinh lòng cảnh giác, mà chỉ dùng Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ và Bá thể để chống lại.
Sở Hi Thanh cũng dùng Tiệt Thiên Kiếm để chặt đứt thời gian, chuẩn bị thoát khỏi đối phương.
Đây đều là lực lượng ở ngoài sáng, không sợ Sở Vân Vân biết.
Nhưng lòng tự tin chiến thắng của Sở Hi Thanh đã tan vỡ.
“Cái đệch!”
Đùng! Đùng! Đùng!
Ba tiếng vang nặng nề, Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ và 15 tầng ngoại cương, tất cả đều bị Sở Vân Vân đánh tan trong nháy mắt.
Sở Hi Thanh tuy đã chặt đứt thời gian, nhưng vẫn bị Sở Vân Vân tóm lấy.
Sở Hi Thanh không khỏi thầm hoảng sợ.
Hắn biết Sở Vân Vân bây giờ rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến nước này!
Ngay cả Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ lẫn với Như Ý chi pháp, mà cũng bị phá giải dễ dàng như vậy?
Toàn thân hắn bị Sở Vân Vân tóm lấy, va nát bức bình phong phía sau long liễn, lại đánh vào cây cột ở phía sau.
Sở Vân Vân khống chế lực lượng rất chuẩn, cây cột này không hề sụp xuống, nhưng xà nhà vẫn kêu ‘răng rắc’.
Con ngươi Sở Hi Thanh lập tức trợn tròn, trong mắt hiện ra vẻ khó mà tin nổi.
Ngay trước mắt hắn, đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân đã đóng lại, lông mi hơi run lên.
Bờ môi đỏ mềm mại kia thế mà lại trực tiếp ấn lên môi hắn.
Khuôn mặt trứng ngỗng của thiếu nữ cực kỳ kiều diễm, thế tiến công lại cực kỳ kiên quyết, cuồng bạo, cũng rất ngốc…
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy nội tâm chập chờn, tư vị tuyệt vời sinh sôi trong miệng, quả thực là tiêu hồn thực cốt.
Trong lòng hắn lại nghi ngờ không ngớt.
Vân Vân làm sao vậy? Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao? Sao lại có đĩa bánh từ trên trời rơi xuống rồi?
Nhưng ngoài miệng Sở Hi Thanh không hề khách khí, hắn cẩn thận thưởng thức, nỗ lực gây xích mích, cực lực mút vào.
Cùng lúc đó, hai tay của hắn cũng bắt đầu leo lên, dùng khí thế bá đạo để công chiếm cao điểm.
Sở Vân Vân đã nói rõ tâm ý của mình rồi, như vậy hắn còn chần chờ do dự cái gì nữa?
Mình dù chỉ do dự một chút, cũng là không tôn trọng với Sở Vân Vân.
Nhưng khi Sở Hi Thanh vừa xé vạt áo của Sở Vân Vân, để lộ ra một mảng trắng như tuyết. Cánh cửa kia chợt mở rộng, Lục Loạn Ly vội vã tiến vào trong.
“Xảy ra chuyện gì…”
Giọng nói của nàng chợt im bặt, sững sờ nhìn hai người Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân.
Lục Loạn Ly là cảm ứng được tiếng nổ vang trong cung điện, lo lắng có chuyện gì cho nên mới chạy vào.
Lúc trước còn có ngọn lửa mạnh lóe lên bên trong này, khiến người ta rất lo lắng.
Lục Loạn Ly lại không ngờ được, thế mà mình lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Tất cả đều do cung điện này có trận pháp ngăn cản thần thức.
Lục Loạn Ly vội vàng che mắt mình, mặt đỏ đến tận mang tai, chạy thẳng ra ngoài.
Lục Loạn Ly nghĩ thầm lần này thì tốt rồi, mình không chỉ làm hỏng chuyện tốt của hai người này, mà còn bị đau mắt hột luôn.
Sở Vân Vân cũng là mặt đỏ như máu.
Nàng vất vả lắm mới lấy được dũng khí, nhưng tất cả đã biến mất hết sạch.
Nhưng khi Sở Vân Vân ngượng ngùng thả Sở Hi Thanh ra, dự định đình chỉ cái chuyện hoang đường này lại, thì đột nhiên cảm nhận được một luồng lực lượng khổng lồ xung kích đến.
Sở Hi Thanh thế mà lại đẩy ngã nàng như ngọa hổ vồ mồi.
Hai cánh cửa điện dày nặng kia cũng đóng chặt lại.
Ánh mắt Sở Hi Thanh lóe u quang.
Hôm nay không thể kết thúc như vậy!
Hắn đã biết tâm ý của Sở Vân Vân, sao có thể buông tha nàng?
Thỏ trắng đã đến bên mép, nào có đạo lý không ăn?
Mình đã từng nói câu chuyện cười ‘cầm thú’ với Sở Vân Vân, hôm nay tuyệt đối không thể làm ‘không bằng cầm thú’!
Bạn cần đăng nhập để bình luận