Bá Võ

Chương 1511: Gia tướng Sở thị (5)

Cùng lúc đó, trong mắt Tẩy Bích Thiên cũng hiện ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Ngày xưa ta tận mắt nhìn thấy thiếu chủ bị táng trong lăng mộ Bá Vô Vương, khi đó ngài thoát thân thế nào?”
Ngày đó, đám gia tướng của trưởng phòng bọn họ bị triều đình và quan quân chặn ở ngoài kinh thành, vây giết và đuổi đánh.
Chỉ có một mình Tẩy Bích Thiên dựa vào bí pháp để trở về kinh thành.
Lúc đó, hắn nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm cơ hội cứu người.
Nhưng trận tang lễ đó của Bá Võ Vương có tận mấy vạn Cấm Vệ quân, còn có một đám trọng thần trong triều, cao thủ đại nội.
Tẩy Bích Thiên không thể làm gì hơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Tranh bị đưa vào trong quan tài của Tần Mộc Ca.
Cũng nhìn thấy Sở Như Lai mặc áo tang cho Sở Tranh, quỳ gối trước lăng mộ Bá Võ Vương, trông lăng ba ngày ba đêm.
Thiếu chủ nhà họ, vốn nên không có chút sinh cơ nào mới đúng.
“Ngươi nên hỏi ta làm thế nào để khởi tử hoàn sinh.”
Sở Hi Thanh mỉm cười tự giễu: “Ngày đó, ta thật sự đã chết, bây giờ chỉ là. . .”
Sở Hi Thanh nói đến chỗ này, tâm thần bỗng nhiên hơi động, đưa mắt nhìn về phía sườn nam.
Sau đó hắn lại thi triển Vô Cực thần trảm, che giấu toàn thân, lạnh lùng nói: “Có người đến, sát ý rất mạnh. Chúng ta ứng phó với bọn họ trước, sau đó lại nói chuyện cũng không muộn.”
Các hạng năng lực nhận biết của Sở Hi Thanh tuy không bằng Tẩy Bích Thiên và Phong Tam.
Nhưng mà Thần Ý Đao Tâm có thể cảm ứng tất cả địch ý ở trong phạm vi mấy chục dặm chung quanh.
Sau đó, Cuồng Kiếm – Phong Tam cũng cảm ứng được, hắn lại bật cười: “Đội hình xa hoa đấy, chỉ tam phẩm cũng đã có mấy người!’
Ánh mắt Tẩy Bích Thiên lại lạnh lẽo như băng, từng tia từng tia lửa giận phun trào.
Là kẻ nào? Kẻ nào dám quầy rầy hắn gặp mặt thiếu chủ? Đánh gãy bọn họ?
Sắc mặt Thiết Diện Phán Quan – La Dương cũng âm trầm như nước, trịnh trọng thu hồi lệnh bài trong tay.
Nếu như chỉ là ân công, hắn tuyệt đối không tiếp nhận cái chức Hữu chấp lệnh này.
Nhưng mà bây giờ, hắn cũng hiểu đây là thiếu chủ ban ân, là bù đắp cho thiếu hụt của hắn.
Khi một đôi bút phán quan trượt xuống khỏi tay áo của La Dương, hắn cũng cảm ứng được vài cỗ khí cơ mạnh mẽ đang bay thẳng về phía bọn họ.
Khi đám người này tiếp cận khoảng cách hai mươi dặm, con ngươi của La Dương đột nhiên hiện ra sát cơ mãnh liệt.
“Các ngươi. . . gan chó thật lớn!”
Bóng người hắn chợt lóe lên, hiện ra ở phía xa xa, toàn thân đều là lôi đình màu trắng như những con giao long.
Giới Luật!
Người xúc phạm thiếu chủ, chết!
Theo La Dương điểm một chút, toàn bộ phạm vi ba dặm quanh đây đều bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Từng cái từng cái ‘Hợi Thủy băng lôi’ hùng vĩ bắt đầu công kích mấy bóng người phía trước.
Vị võ tu tam phẩm ở đối diện kia hơi kinh hãi, bóng người lập tức biến ảo, chỉ chớp mắt đã lùi ra ngoài mấy dặm.
Nhưng nửa cánh tay của hắn vẫn bị Hợi Thủy băng lôi đánh trúng, gần như bị đóng băng.
Mấy võ tu tứ phẩm thì càng chật vật hơn.
Ngoại trừ hai người thoát được, thì ba người còn lại đều bị đóng băng tại chỗ.
Con ngươi La Dương hơi trợn lên, kinh hãi không thôi.
Hắn kết luận hai sách Giới Luật trong Vân Hải tiên cung rất mạnh!
Nhưng không ngờ thiên quy giới luật được ghi chép trong hai sách này lại mạnh đến nước này!
Không đúng!
Không chỉ là hai sách Giới Luật, mà còn cả chủ nhân của chúng nữa.
Bên trong Hợi Thủy băng lôi này, còn ngậm lấy thiên quy cực kỳ mạnh mẽ!
Trái tim La Dương đập mạnh, hô hấp hơi loạn, sau đó hắn nắm chặt đôi bút phán quan trong tay.
Hai năm trước, hắn không có lực lượng bảo vệ thiếu chủ.
Tại tang lễ của Bá Võ Vương, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn về phía kinh thành mà không thể làm gì.
Nhưng mà bây giờ, hắn đã có!
Hắn chắc chắn sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh trước mắt hắn lần nữa.
Cùng lúc đó, Tẩy Bích Thiên lại nở nụ cười trào phúng: “Một đám ngu xuẩn, đến đây để tìm chết sao!”
Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, áo bào không gió tự bay.
Tẩy Bích Thiên nhìn như đứng yên, nhưng Bách Bộ Thần Quyền của hắn cũng đã tấn công hai vị võ tu tam phẩm ở ngoài hai mươi dặm, khiến bọn họ không để tới gần.
Trong đó còn có hai vị tứ phẩm bị hắn đánh nổ đầu!
Cuồng Kiếm – Phong Tam thì lại cười ha ha: “Đồng cảm!”
Hắn đã ngự kiếm mà đi, chạy ra ngoài hai mươi dặm.
“Chủ thượng chờ một lát, ta đi một chút sẽ trở lại!”
Ngay khi bóng người hắn lóe lên, hai cái đầu người bay lên, hai dòng suối máu phun thẳng lên trời.
Đám tạp chủng này, hắn chỉ cần nửa khắc là có thể giết sạch.
Nhưng đúng lúc này, một đạo khí cơ mơ hồ đang tiềm hành dưới mặt đất, lao thẳng về phía Sở Hi Thanh.
Hắn giấu diếm được Phong Tam và Tẩy Bích Thiên, để bọ họ không phát hiện ra.
Tâm thần Sở Hi Thanh lại hơi động, trên mặt hiện ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận