Bá Võ

Chương 2264 - Chạy mau (2)

Tại 3000 dặm phía sau đàn kiến, Tạ Thiên Thanh và Trần Nại Lạc nhìn nhau một chút, rồi lập tức lùi về phía sau, lấy tốc độ nhanh nhất để rời khỏi nơi này.
Hai người bọn họ đều không nghĩ đến, Sở Hi Thanh thế mà lại ra tay với ‘Tạo Hóa thần thụ’.
Vị Đao Quân này nói đúng, chuyện này bọn họ không thể chen tay vào, cũng không tiện tham dự.
Sở Hi Thanh rõ ràng là có mưu đồ từ trước.
Nếu hắn dám đến đây, chứng tỏ đã có kế thoát thân.
Hai người bọn họ thì không có.
Nếu những Cự linh kia không làm gì được Sở Hi Thanh, rất có thể sẽ ra tay với hai người bọn họ cho hả giận.
Mặc kệ là Trần Nại Lạc hay Tạ Thiên Thanh, thì đều là người thông minh cơ trí.
Bọn họ rất muốn biết tình hình tiếp theo sẽ thế nào? Sở Hi Thanh có thể toại nguyện, có thể thoát thân không?
Nhưng bọn họ cũng tự hiểu lấy mình, ở lại đây chắc chắn sẽ chết.
Uổng mạng ở nơi này, chẳng bằng giữ lại thân này, chờ đợi tương lai.
Nếu khí vận nhân tộc Thần Châu thật sự không còn, bọn họ tốt xấu gì cũng kéo theo vài thần linh Vĩnh Hằng ngã xuống, mà không phải uổng mạng tại đây.
Khi hai người đang chạy trốn, Trần Nại Lạc trầm ngâm: “Tạ huynh, ngươi có cảm nhận được không?”
“Đương nhiên!” Tạ Thiên Thanh hiện ra vẻ kỳ dị: “Thiên quy Nhai Tí của Đao Quân lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi.”
Trần Nại Lạc nheo mắt lại: “Độ hoàn thành ‘nghi thức’ Nhai Tí của vương thượng rất cao. Nếu như hắn có thể đạt đến cấp Thánh Giả, có lẽ…”
Hắn muốn nói, nếu Sở Hi Thanh thống nhất Thần Châu, ngưng tụ lòng dân Thần Châu, có lẽ có thể đạt đến độ cao của Thánh hoàng đời thứ ba, có thể chống đỡ nửa bầu trời cho nhân tộc Thần Châu.
Nhưng hắn chợt nghĩ đến, chỉ sợ Sở Hi Thanh rất khó đột phá nhất phẩm.
Nếu như không có cấp độ Bán Thần, thậm chí là Vĩnh Hằng, thì dù hắn ngưng tụ được lòng người trong thiên hạ thì cũng vô dụng.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng nổ vang vọng ở phía sau.
Trần Nại Lạc liền quay đầu nhìn về phía đó.
Đó chính là nơi của Sở Hi Thanh.
Lúc này, hai người họ đã bay ra ngoài 8000 dặm, cách Sở Hi Thanh rất xa.
Nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên đó.
Bọn họ nhìn thấy vô số dây leo lao ra khỏi mặt đất, chúng nó liên kết với nhau, tụ thành một cự nhân cao hơn 300 trượng.
Cự nhân này nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt căm tức, giọng nói tựa sét đánh: “Hậu duệ của Long Hi, ngươi muốn phá hủy ‘Tạo Hóa thần thụ’ sao? Ngươi dám làm chuyện phát rồ như vậy? Thân là dòng dõi của Mẫu thụ, lại muốn phá hủy đầu nguồn của sinh mệnh.”
Trong khi hắn nói chuyện, thân thể lại tiếp tục bành trường, chỉ chớp mắt đã lên đến hơn ngàn trượng.
Tạ Thiên Thanh nhìn cự nhân do dây leo tạo thành này, hai mắt lập tức co rút lại.
Đó là Mộc Thần – Linh Uy, Đông Phương Thanh Đế!
Đó không chỉ là một trong 12 Tổ thần, mà còn là một tồn tại tiếp cận vô hạn với Tạo Hóa chúa tể.
Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn lại nhìn thấy tôn cự nhân kia nổ tung.
Đó là Thần Ý Đao của Sở Hi Thanh, chỉ một đao đã đánh nát thân thể cự nhân này.
Nhưng khi cự nhân nổ tung, hắn lại phát ra một tiếng gào thét bao hàm không cam lòng: “Táng Thiên!”
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn vụn gỗ đầy trời, đồng thời lại chém ra một đao cương ngàn trượng về phía ‘Tạo Hóa thần thụ’.
Lúc này, vết đao của hắn đã sâu đến 250 dặm. Khoảng cách chém đứt cây còn rất xa, nhưng các thần linh trên trời đã cực kỳ tức giận.
Các thần trên trời chưa từng hàng lâm, nhưng có hơn trăm vị tế ti của các thần linh đã nhảy xuống từ tán cây.
Nhưng ngay sau đó, vô số tiếng ‘bồng bồng’ vang lên.
Tất cả đều không thể tiếp cận phạm vi ngàn dặm quanh người Sở Hi Thanh, bọn họ vừa tiến vào phạm vi này, liền bị Thần Ý Đao của hắn chém chết.
Từng mảng từng mảng sương máu tung bay giữa không trung.
Không có bất kỳ kẻ nào trong số họ có thể đỡ được đao của Sở Hi Thanh.
Mà lúc này, tại nơi sâu xa trên tán cây, Thần Tịnh Ly đứng trước thần miếu của nàng, dùng ánh mắt cực kỳ ngưng trọng để nhìn bóng người thiếu niên bên dưới.
Thần Phổ Thiên vẫn vờn quanh người nàng: “Vô dụng thôi, bọn họ đây là để những tế ti kia đi chịu chết, có lợi ích gì chứ?”
“Đây là đang thăm dò, nhưng quả thực là không có tác dụng gì.”
Thần Tịnh Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Vấn đề là, Thanh Đế đại nhân đã bị thương.”
Tuy rằng thương thế không đáng nhắc đến, chẳng mấy chốc là đã khôi phục như thường.
Nhưng sau khi Thanh Đế gặp khó, các thần linh trên trời sẽ kiêng kỵ thêm ba phần.
Hôm nay, Sở Hi Thanh xua đàn kiến đến nơi này, cũng không phải không có chỗ dựa.
“Phiền phức rồi!” Thần Phổ Thiên hiển nhiên là đau đầu đến cực điểm, hắn bay quanh người Thần Tịnh Ly.
“Hiện giờ, nhưng vị có sức mạnh giải quyết hắn thì lại sợ ném chuột vỡ đồ, mà những người không đủ thực lực như chúng ta thì chỉ có thể trơ mắt nhìn.”
Vừa rồi, hóa thân của Thanh Đế vỡ vụn, tuy chủ yếu là do Táng Thiên nhưng Thần Ý Đao của Sở Hi Thanh cũng làm cho chúng thần câm như hến.
Thần Tịnh Ly chỉ yên lặng không nói gì, mặt không cảm xúc.
Phải biết, mấy người Cự Môn, Vũ Khúc, Thiên Việt, Tham Lang mới hàng lâm cách đây không lâu vẫn còn trên thế gian, bọn họ đang ngồi xem ở gần ‘Tạo Hóa thần thụ’.
Trận chiến ngày hôm nay, dù thế nào thì cũng không đến lượt nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận