Bá Võ

Chương 2341 - Điều Đình Tạo Hóa (3)

“Trẫm đã biết việc này!”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì mỉm cười, ánh mắt lấp lóe: ‘Quý tộc không ngại phối hợp thêm với bọn họ, trẫm cũng vui khi nhìn thấy cảnh đó.”
Hoàng Nhạc Bạch không khỏi hiện ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu.
‘Vô tận băng nguyên’ là nơi không người, mấy vạn dặm đều là cảnh hoang tàn vắng vẻ.
Đó là nơi thích hợp nhất để đối kháng với Thần Ý Xúc Tử Đao, chỉ cần có đủ công sự, tích trữ đủ lương thảo, thì Cự linh có thể chống lại Đại Luật trong mấy năm, thậm chí là mười mấy năm.
Hoàng Nhạc Bạch nói ra chuyện này, là vì ám chỉ cho Sở Hi Thanh biết, Đại Luật bây giờ cần nhất là thời gian.
Cái này cũng khiến cho Nguyên Nghệ tộc nhận được thẻ đánh bạc, thu được đãi ngộ tốt hơn.
Nhưng nghe ý của Sở Hi Thanh, vị Nguyên Thủy hoàng đế này lại không thèm để ý, thậm chí còn đang chờ mong Cự linh làm như vậy.
Hắn còn không biết thứ gì trong chuyện này sao?
Nhưng tiếp đó, tuy rằng Hoàng Nhạc Bạch đã nói bóng nói gió mấy lần, muốn thăm dò rõ ràng, nhưng vẫn không được toại nguyện.
Mà sau khi Hoàng Nhạc Bạch cáo từ rời đi, Sở Hi Thanh liền cười hỏi Lý Trường Sinh ở bên cạnh: “Đây là ý của Thánh hoàng đời thứ ba?”
“Không giấu được bệ hạ!” Lý Trường Sinh bật cười: “Cách đây không lâu, Thánh hoàng đời thứ ba đã hạ pháp chủ, nói chúng ta nợ Cung Thần – Thiên Nghệ một ân tình rất lớn. Nếu không có gì bất ngờ, chắc hẳn là có người của Nguyên Nghệ tộc chạy đến cầu xin hắn.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì gật đầu.
Cung Thần – Thiên Nghệ quả thật là có mấy phần ân đức với nhân tộc Thần Châu bọn họ.
Ngày xưa, sau khi Dương Thần – Thái Hạo ngã xuống, bộ tộc Kim Ô mạnh mẽ nhất khi đó đã chia thành mười bộ lạc, được xưng là Thập Nhật, rồi bắt đầu chém giết lẫn nhau vì tranh cướp vị trí thiên đế.
Hai giới phàm thần và bách tộc tranh đấu, các thần đại chiến, bọn họ cướp đoạt thổ địa, tranh cướp các ngôi sao, tranh cướp các loại tài nguyên, thậm chí là mưu đồ vị trí thiên đế, làm cho sinh linh và các bộ tộc Cự linh khác trong thiên địa khổ không chịu nổi.
Cuối cùng Cung Thần – Thiên Nghệ đã chiến thắng, hắn không chỉ bắn giết ‘Cửu Nhật’, dẹp chín bộ lạc trong mười bộ lạc Kim Ô, còn bình định các bộ tộc Cự linh khác, khiến cho đại đa số Tổ thần và đế quân chịu phục dưới mũi tên của hắn.
Mà khi đó, Thánh đời đầu của nhân tộc là Hi Hoàng và thê tử của hắn là Phong Hậu cũng nhân cơ hội các thần nội loạn, suất lĩnh một nhóm nô bộ nhân tộc chạy về phía nam, sau khi lặn lội đường xa thì tử thương nặng nề.
Nhân tộc lúc đó yếu ớt không chịu nổi, nếu không có Cung Thần – Thiên Nghệ kiềm chế và che chở, thì nhân tộc Thần Châu đã bị diệt vong khi với nảy sinh rồi.
Sau đó cũng chính là vì Cung Thần – Thiên Nghệ ngã xuống, dẫn đến Thánh hoàng đời đầu là Hi Hàng và Phong Hậu bị các thần vây giết, phong ấn của Long Hi và Đế Oa cũng bị gia cố thêm lần nữa.
“Nói thì nói như vậy.”
Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười: “Đúng là phải trả lại ân đức cho Thiên Nghệ. Hơn nữa giống như Hoàng Nhạc Bạch đã nói, Nguyên Nghệ tộc bọn họ cũng coi như là một mạch của nhân tộc, một bút không thể viết hai chữ ‘nhân’ mà.”
Tạ Thiên Thanh lại lạnh lùng nói: “Bệ hạ vẫn phải cần thận, bọn họ chỉ là thấy Thần Ý Xúc Tử Đao vô địch thiên hạ, không thể chống đỡ, không muốn uổng mạng trước đao của bệ hạ mà thôi.”
Quy Nguyên kiếm phái quanh năm trấn thủ Tịnh Châu, Thiết Châu, chồng lại Cự linh ở Tắc Bắc, có ân oán không nhỏ với Nguyên Nghệ tộc.
Vì vậy hắn vẫn có chút ý kiến với pháp chỉ của Thánh hoàng đời thứ ba.
Hơn nữa, dù Tạ Thiên Thanh có dùng gót chân để suy nghĩ, thì cũng đoán ra được đám Nguyên Nghệ tộc này đang nghĩ gì.
Đối với Nguyên Nghệ tộc mà nói, đối kháng chính diện với đại quân của Đại Luật không phải là thượng sách.
Chưa nói đến 2000 vạn đại quân tinh nhuệ kia, mà chỉ một mình Sở Hi Thanh thôi, cũng là thứ bọn họ không đối kháng được rồi.
Tứ đại thần sơn cũng không thật lòng giúp đỡ đám Cự linh Tắc Bắc và Nguyên Nghệ tộc.
Bọn họ chỉ muốn lợi dụng 8000 vạn Cự linh bảy châu Tắc Bắc, đánh lên đại quân bắc phạt của nhân tộc, làm chậm thế công của nhân tộc.
Nguyên Nghệ tộc kẹp ở giữa, giống như một con kiến đứng giữa hai con voi, chỉ cần một phương động đậy là sẽ bị đè chết.
Thời điểm này, nương tựa vào một phe mới là lựa chọn tốt nhất, mà tứ đại thần sơn ở xa tận 180 vạn dặm, Đại Luật thì lại ở gần ngay trước mắt.
“Bọn họ đơn giản là muốn lá mặt lá trái, chờ đợi thời cơ, lúc nào cũng có thể làm phản.”
Chỉ cần Nguyên Nghệ tộc không tổn thất thực lực, chỉ cần Sở Hi Thanh ngã xuống, như vậy Nguyên Nghệ tộc vẫn là bá chủ bảy châu Tắc Bắc như cũ.
“Trẫm hiểu.”
Sở Hi Thanh gật đầu, khóe môi hắn lại cong lên: “Nhưng không cần lo lắng, Nguyên Nghệ tộc có trung thành hay là, là do ta chứ không phải do bọn họ.”
Lý Trường Sinh cười tủm tìm, giả vờ giả vịt giơ tay vuốt vuốt chòm râu không tồn tại.
Tạ tông chủ không bắt được điểm quan trọng.
Chuyện quan trọng nhất của Sở Hi Thanh bây giờ, chính là ngưng tụ lòng dân.
Mà Đại Luật muốn ngưng tụ lòng dân, vậy bảy châu Tắc Bắc là cực kỳ quan trọng.
Thời điểm này, Đại Luật bình định bảy châu Tắc Bắc càng nhanh càng tốt.
Nếu có Nguyên Nghệ tộc phối hợp, bọn họ không chỉ có thể đánh lén Cự linh phương bắc, mà còn có thể chiếm bảy châu Tắc Bắc nhanh hơn.
Vì vậy vị bệ hạ này mới lười quan tâm Nguyên Nghệ tộc đầu hàng thật hay đầu hàng giả.
Chỉ cần đưa một lượng lớn nhân khẩu qua đó, Nguyên Nghệ tộc sẽ không làm chủ được tình hình. Mặc kệ bọn họ có phải là nhân tộc hay không, nhưng tương lai nhất định sẽ là nhân tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận