Bá Võ

Chương 2285 - Thiên đế đời đầu (3)

Cùng lúc đó, tại phía nam Thiết Bích sơn mạch.
Kiến Nguyên đế đang được mấy vạn thiết kỵ bảo vệ trở về thành Vọng An.
Hắn ngồi ngay ngắn trên kiệu, mắt sáng như đuốc, thần thái uy nghiêm.
Khí thế duy ngã độc tôn này giống như lúc hắn bình định tất cả nội loạn trong Đại Ninh ở 25 năm trước, quả thực là uy phong lẫm lẫm, không cho mạo phạm.
Nhưng chỉ cần là người đứng gần thì đều có thể nhìn rõ gương mặt xanh lét của Kiến Nguyên đế.
Những người này đều là thân tín của Kiến Nguyên đế, nên cũng hiểu vì sao vị này tức giận.
Sau khi đại bại ở Hoài Châu, triều đình lại gặp rất nhiều đả kích.
Đầu tiên là đại quân của Thiết Kỳ Bang đuổi giết; tiếp đó là Tương Vương phản loại, mấy trăm vạn đại quân tiến thẳng đến thành Vọng An; tiếp đó là Lượng Châu, Tịnh Châu, Thiết Châu, Huy Châu, vân vân … đều đổi màu cờ; sau đó lại là quan lại triều đình từ chức ở quy mô lớn, rất nhiều quan liêu lấy lý do thiên tử nuôi dưỡng Vọng Thiên Hống, thả Đại La Nghĩ tộc ra ngoài, cấu kết với Cự linh và tà ma, Thi tộc làm cái cớ, sau đó trực tiếp thả một phong thư rồi treo ấn rời đi.
Hiện giờ, đã có hơn một nửa Thần Châu không thuộc triều đình.
Bọn họ còn suýt mất luôn cả vùng Hà Lạc và thành Vọng An.
Mãi đến tận một ngày trước, bọn họ mới đánh bại đại quân của Tương Vương, mở ra con đường trở về thành Vọng An.
Nhưng thời điểm này, tất cả mọi người đều cảm nhận được vận thế của Đại Ninh đã suy kiệt.
Từ đám người đứng ở cửa thành cũng có thể nhìn thấy điểm này.
Thiên tử về kinh, lại chỉ có rất ít đại thần và thân sĩ đi ra cửa thành nghênh đón.
Cộng thêm quan tướng trấn thủ thành Vọng An, tổng cộng mới hơn 2000 người.
Cảnh này tuyệt đối không giống với mấy chục vạn người chào đón thiên tử ở 25 năm trước.
Điều này chứng tỏ triều đình Đại Ninh đã đánh mất lòng dân thiên hạ!
Ngoài ra, dân chúng ở trong thành Vọng An cũng ít hơn rất nhiều.
Đi từ cửa thành vào đường Thanh Long, chỉ thấy có lác đác lưa thưa dân chúng quỳ ở hai bên. Rất nhiều cửa hàng ở hai bên đường đều đóng cửa, toàn bộ con đường đều vắng ngắt, lộ ra vẻ tiêu điều và suy tàn.
Sau khi Tương Vương dựng cờ tạo phản, tuy rằng không thể công phá phòng tuyến của thành Vọng An, nhưng cư dân trong thành vẫn chịu ảnh hưởng.
Bởi vì lương thực không đủ, nên rất nhiều người đều không thể duy trì kế sinh nhai, bị ép phải rời khỏi thành Vọng An.
Khi kiệu của Kiến Nguyên đế đi qua ngã tư đường, hắn giơ tay đuổi mọi người. Sau đó thở dài nói: “Nghĩ lại cảnh tượng 25 năm trước, khi trẫm bắc tuần Thiết Châu rồi hồi kinh, có từng nghĩ đến trẫm cũng có ngày hôm nay?”
Hắn lại cười tự giễu: “Quốc sư thấy thế nào?”
Khi Kiến Nguyên đế nói chuyện, Vũ Côn Luân vừa hạ xuống rìa kiệu.
Hắn rùng mình một cái.
Vũ Côn Luân biết đây là Kiến Nguyên đế đang chất vấn mình, đồng thời biểu thị bất mãn.
Cuộc chiến Hoài âm tuy là do Kiến Nguyên đế thúc đẩy, nhưng mà Vũ Côn Luân là người chấp hành, nên tội lỗi không nhỏ.
Đặc biệt là Sở Mính phản bội, hắn cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.
Hắn quan sát vẻ mặt của Kiến Nguyên đế, sau đó chắp tay nói: “Không ngờ bệ hạ lại ủ rũ và sa sút đến vậy.”
Kiến Nguyên đế cầm chén rượu lên, cười một tiếng: “Thất bại ở Hoài âm, trẫm không chỉ mất mấy trăm vạn binh mã tinh nhuệ, mà còn mất hơn nửa giang sơn.”
“Hiện giờ, các danh gia vọng tộc trong thiên hạ đều chạy về phía đám phản tặc kia.”
“Thậm chí quan lại ở các địa phương cũng tranh nhau đổi cờ, quay mâu về phía Đại Ninh. Dù là hoàng thất Đại Ninh, cũng đang lục đục với trẫm. Ngươi nói trẫm có thể không ủ rũ, không sa sút sao?”
Khóe môi hắn cong lên, ánh mắt trào phúng lại chuyển thành tức giận: “Đại Ninh sắp vong! Cái gọi là đại kế Thánh hoàng của ngươi cũng trôi theo dòng nước. Hiện giờ ta chỉ có thể hi vọng Sở Hi Thanh chết dưới ‘Tạo Hóa thần thụ’, nhưng dù Sở Hi Thanh chết rồi, vẫn còn một Tần Mộc Ca chống đỡ. A…”
“Bệ hạ!” Khuôn mặt Vũ Côn Luân vẫn bình tĩnh như cũ, hắn cắt đứt lời nói của Kiến Nguyên đế: “Bệ hạ, ngài còn hai châu Hà và Lạc, một châu liền có lực lượng bằng mười châu. Chỉ cần một năm, bệ hạ lại có thể dự trù ngàn vạn đại quân. Hơn nữa, tài phú và nhân lực của hai châu này đã bằng cả thiên hạ.”
Đó là nơi nhân khẩu đông đúc nhất, võ đạo mạnh nhất, sản vật nhiều nhất ở Đại Ninh.
Là căn cơ để Thái tổ Đại Ninh thống nhất thiên hạ.
“Ngàn vạn đại quân? Trẫm nào còn nhiều tiền tài như vậy? Hiện giờ, bách tính hai châu Hà và Lạc cũng không muốn thu ‘Đương thập đại tiền’ nữa.”
Kiến Nguyên đế quay đầu nhìn đường phố, lửa giận trong mắt sôi trào: “Trẫm đã đánh mất lòng dân! Quản lý hai châu Hà Lạc đã gian nan, chứ đừng nói đến gom góp tiền tài, tuyển mộ binh lính!”
“Nếu trẫm còn không biết sống chết, tiếp tục thu thêm thuế má, chỉ sợ không cần đại quân của Sở Hi Thanh đến đây, mà đám thế gia hào tộc của hai châu Hà và Lạc cũng sẽ lấy đầu trẫm để dâng cho tên nghịch tặc kia.”
Đám dân đen này… bọn họ đã quên là ai mang lại cho bọn họ 30 năm thái bình thịnh thế, là ai cho bọn họ giảm bớt sưu cao thuế nặng rồi sao?
Hiện giờ, chỉ bởi vì hắn phát hành ‘Đương thập đại tiền’, vì hắn bại một trận chiến, vì một con Vọng Thiên Hống, vì một câu nói của Thánh hoàng đời thứ ba, mà đã chống đối lại hắn.
Đây quả thực là hạng người vong ân phụ nghĩa!
Còn cả những thế gia kia nữa, tất cả đều đáng chết!
Những năm gần đây, bọn họ hút bao nhiêu máu của Đại Ninh? Lấy bao nhiêu lợi ích?
Hiện giờ, vừa thấy Đại Ninh suy sụp thì đã bắt đầu nương nhờ vào chủ mới!
Kiến Nguyên đế không khỏi nở nụ cười trào phúng!
Sở Hi Thanh tự nhận võ lực cao cường, nên cực kỳ nghiêm khắc và cứng rắn với các thế gia, các tông môn giang hồ.
Hắn chơi chính là bài giảm tô giảm tức, phân chia ruộng đất.
Có người nói chánh lệnh mới nhất chính là một hộ không được có quá trăm mẫu ruộng, vượt quá trăm mẫu sẽ tăng thuế lên ba phần mười, vượt quá ngàn mẫu thì lại tăng thuế lên năm phần mười.
Thiết Kỳ Bang còn phát ‘Quân hộ lệnh’, tất cả dòng dõi trong một hộ đều có quyền phân chia ruộng đất.
Đây rõ ràng là muốn chém lên người đám danh gia vọng tộc kia.
Chỉ sợ cuộc sống của đám người này cũng không dễ chịu đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận