Bá Võ

Chương 1959: Chân chính sau chiến (4)

Khi Nhật Già La lật xem quyển đặc san này, tiếng nghị luận ở bên ngoài cũng truyền vào.
“Ha ha! Quả nhiên! Tổng soái đại nhân của chúng ta chính là số 1 Thiên Bảng!”
“Hai chiến soái Hoàng Hắc Huyền và Hoàng Thiên Mục đều chết trong tay tổng soái đại nhân, số 1 Thiên Bảng, danh xứng với thực!”
“Không thể nào? Thực lực của tổng soái đại nhân còn mạnh hơn Vấn Thù Y và Độc Cô Thủ sao?”
“Có gì không thể, trước khi tổng soái đại nhân phục sinh, nàng đã đánh thần linh trọng thương, sức chiến đầu gần như đuổi sát Huyết Nhai.”
“Thực lực của Vấn Thù Y cũng mạnh đến ‘Gần Thần’, nhưng đó là khi nàng toàn thịnh. Nữ tử này bị hàn lực quấn thân, tuổi thọ đã hết, đã không thể phát huy toàn bộ thực lực, vì vậy hạ xuống hạng 2 Thiên Bảng. Mà chủ thượng nhà ta, trong vòng nửa năm, nhất định lại bước vào ‘Gần Thần’ lần nữa.”
“Độc Cô Thu cũng rất lợi hại, nhưng tổng soái đại nhân có Nghịch Thần Kỳ trong tay, nếu song phương liều mạng, người cười cuối cùng nhất định là tổng soái.”
Khóe môi Nhật Già La không khỏi cong lên, chỉ cảm thấy vinh dự và hãnh diện.
Sau đó hắn lại lật tiếp, mãi đến trang thứ bảy của Thiên Bảng.
Tiếng nghị luận bên ngoài quán rượu cũng to hơn.
“Vô Cực Đao Quân lên hạng 72 Thiên Bảng!”
“Cái này có hơi thấp rồi không? Cuộc chiến núi Ô Kim, Đao Quân đồ diệt mấy chục vạn Cự linh và dị tộc từ nơi cách xa vạn dặm. Chuyện này quả thực là thần tích, còn khoa trương hơn cả cuộc chiến ở Thương Lang nguyên.”
“Đúng vậy! Thần Ý Xúc Tử Đao quả thực là vô địch!”
“Ta thì lại cảm thấy xếp hạng này quá cao. Đặc tính của Thần Ý Xúc Tử Đao là kẻ địch càng nhiều thì càng mạnh, thực lực chân chính của Đao Quân còn chưa bằng những cao nhân Thiên Bảng này đâu.”
“Lời này cũng có lý, tu vị của Đao Quân hình như mới là tứ phẩm. Với tu vị tứ phẩm mà đã bước lên Thiên Bảng, cái này đã là chưa từng có rồi.”
“Ngớ ngẩn, chỉ sợ các ngươi không biết chỗ mạnh của Thần Kính Thiên Đao! Thần Kính Thiên Đao có thể ra tay với kẻ địch từ cách đó mấy vạn dặm, cũng có thể sử dụng Kính Thiên chi pháp, hấp thu địch ý và sát niệm ngoài mấy vạn dặm để sử dụng.”
“Ha ha, Huyết Nhai Đao Quân ngày xưa đúng là có năng lực như vậy, nhưng Đao Quân vẫn còn kém một chút. Chỉ sợ ngươi không biết cái này phải tiêu hao lớn như nào!”
“Mặc kệ nói như thế nào, tổng soái và Đao Quân liên thủ, thiên hạ này không ai có thể địch!”
“Tần Sở tốt, nhật thăng Tây Sơn! Đao Quân có tổng soái phụ tá, nhất định có thể hất bay Đại Ninh, đánh tới thành Vọng An, từ đây thay đổi triều đại.”
Pháp Hiên Thành nghe đám người bên ngoài nghị luận, trong mắt hiện ra vẻ suy ngẫm.
“Xem ra Đao Quân có uy vọng rất cao ở bắc vực.”
“Chư châu bắc vực chính là như vậy, ai có thể dẫn bọn họ chiến thắng Cự linh, thì bọn họ sẽ kính yêu người đó. Ta nghe nói bên phía Thiết Châu, Tịnh Châu, Lương Châu, cũng có rất nhiều người ngóng trông Đao Quân và tống soái đánh vào Thần Châu, hoặc là phát binh đánh chiếm nơi bọn họ ở. Vì việc này nên Quy Nguyên kiếm phái rất căm tức.”
Nhật Già La tiếp tục lật đặc san, vẻ mặt không để ý lắm, thuận miệng nói: “Đao Quân uy vọng không cao, ta có thể lũng đoạn linh dược bốn châu trong vòng nửa năm ngắn ngủi sao? Đây không phải dựa vào Vô Tướng thần tông, cũng không dựa vào uy quyền của tổng soái.”
“Bách tính bắc vực rất giản dị, mặc kệ là người hái thuốc hay là thương gia ở các quận, tất cả đều thích bán linh dược cho hiệu thuốc của Vô Cực Đao Quân. Đương nhiên, cái này cũng có là vì Nhật mỗ buôn bán công bằng.”
Pháp Hiên Thành nghe thấy bốn chữ ‘buôn bán công bằng’ thì không khỏi buồn cười.
Nhật Già La tự nhiên là buôn bán công bằng.
Sau khi vị này lũng đoạn linh dược ở bắc vực, liền bán về phía nam, một lần qua tay chính là kiếm gấp mấy lần.
Nhật Già La đương nhiên sẽ chịu trả giá cao, đám thương nhân dược liệu ở bắc vực cũng kiếm được nhiều hơn.
Cái này đã khiến cho các thế lực lớn bất mãn, nhưng lại không thể làm gì.
Vô Cực Đao Quân không sợ nhất chính là quần chiến, mặc kệ là bao nhiêu người đến thì cũng không sợ.
Vì vậy, dù mạnh như năm đại thần tông, năm đại ma môn, cũng chỉ có thể bóp mũi chịu đựng, đàng hoàng làm ăn với Nhật Già La.
Hiện giờ, những thế lực đỉnh cấp có tài lực sung túc thì vẫn còn có thể chịu đựng.
Đám địa chủ phú hào địa phương, và các bang phái hắc đạo đã bắt đầu không chịu nổi, tất cả đều giảm số lượng nhập hàng.
Điều này khiến cho các võ tu ở các nơi càng ngày càng khó thăng cấp, rất nhiều người trong số đó đã cắn răng một cái, rồi chạy đến quận Tú Thủy.
Thiết Kỳ Bang đang trắng trợn chiêu binh mãi mã, chỉ cần thiên phú không tệ, liền có thể gia nhập.
Bên kia chỉ cần có công huân là có thể đổi bí dược với giá cả bình thường.
Vị chủ thượng kia của Pháp Hiên Thành cũng âm thầm cảm khái trước mặt Pháp Hiên Thành.
Hành vi này của Sở Hi Thanh, một là vơ vét tiền tài, hai là chiêu nạp anh tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận