Bá Võ

Chương 2231 - Điểm thiên nguyên (3)

“Các bộ còn không thể tự lo lương thực, làm gì có thời gian đi đào hầm? Bọn họ cho rằng gặp tên ác ma kia, một đao của người ta là chết rồi, đào hầm có tác dụng gì? Huống hồ…”
Người kia chợt im bặt.
Hắn cười khổ một chút, ngẩng đầu nhìn lên trời với thần sắc phức tạp.
Đại chủ tế lập tức hiểu ngay.
Các bộ Cự linh đều không sợ hãi, bọn họ cho rằng các thần sẽ ra tay.
Nơi này là Bất Chu sơn, nơi đứng đầu tứ đại thần sơn! Mà bọn họ là dòng dõi của chư thần!
Tên ác ma khoác da người kia, tuyệt đối không dám làm càn ở đây!
Hoàng Thiên Viêm thì lại cười trào phúng.
Hiện giờ, đại đa số các thần dùng ý niệm quan sát đỉnh núi Bất Chu sơn, đều là hệ của Hỏa Thần.
Vị thần linh dùng hóa thể máu thịt chân chính, chỉ có đúng một vị ‘Khói lửa vạn bếp chi chủ’ Thiên Táo Tinh Quân.
Nhưng dù thế nào thì Hoàng Thiên Viêm cũng sẽ không để Thiên Táo Tinh Quân ra tay liều mạng với Sở Hi Thanh.
Thần Ý Đao Tâm của Sở Hi Thanh nhất định là có giới hạn cao nhất.
Với tu vị của hắn bây giờ, tuyệt đối không thể thu thập tất cả địch ý và sát niệm của trăm tỷ Cự linh ở Bất Chu sơn.
Nhưng dù Sở Hi Thanh chỉ có thể thu thập một phần trong đó, vậy cũng cực kỳ đáng sợ.
Hắn sao dám để Thiên Táo Tinh Quân liều mạng với Sở Hi Thanh.
Vì vinh nhục và truyền thừa của Hỏa Thần tộc, vị trí Nam Thiên Đế này không cần cũng được.

Lúc này, dưới chân núi Bất Chu sơn.
Bên trong mạng lưới thần thức của Đại La Nghĩ tộc, vô số kiến đực và trưởng lão đang chấn động.
“Đám Cự linh trên Bất Chu sơn kia mặc kệ sao? Như thế này rồi mà vẫn mặc kệ sao?”
“Thật kỳ lạ! Chúng ta nuốt hết tộc nhân của bọn họ, mà bọn họ lại chẳng quan tâm.”
“Bọn họ thậm chí còn không phái cấm quân xuống.”
“Tất cả Cự linh trên nhị phẩm đều không hiện thân.”
“Bọn họ đang sợ hãi, sợ hãi tên ác ma đằng sau chúng ta.”
“Vấn đề là những thần linh kia kìa, bọn họ cũng ngoảnh mặt làm ngơ.”
“Tiếp theo nên làm gì? Chúng ta muốn mượn lực của chư thần để thoát khỏi tên ác ma kia, chỉ sợ là khó có thể toại nguyện.”
Mà lúc này, Trang quý phi lại dùng ánh mắt vô cùng khó hiểu để nhìn lên Bất Chu sơn.
Sau đó lại nhìn thiếu niên nhân tộc đứng trước mũi thuyền kia.
“Mẫu hậu, chỉ sợ chúng ta tính sai rồi, những thần linh kia… bọn họ không dám xuống.”
Đây lại là một phàm nhân khiến cho các thần cũng phải kiêng kỵ.
“Xem ra là khó có thể toại nguyện.”
Kiến chúa hít một hơi, trong lời nói cũng có vẻ thất vọng: “Phàm là sinh linh, đều khó tránh khỏi sợ mạnh khinh yếu, dù là thần linh cũng không ngoại lệ. Hiện giờ hắn cũng rất có lý trí, không bước lên những tầng cao hơn, không chạm vào điểm mấu chốt của các thần.”
Đại La Nghĩ tộc chúng nó vẫn luôn tàn sát ở tầng thứ nhất và thứ hai.
Cự linh ở hai tầng này đều là tầng chót, phía trên bọn họ không có thần linh mạnh mẽ nào, cũng không đủ để đám vương tộc và hoàng tộc kia liều mạng đối kháng với Sở Hi Thanh.
Kiến chúa nghĩ thầm, nếu là ở Côn Luân sơn, thì nhất định sẽ khác.
Hệ của Kim Thần và Thạch Thần đều rất lãnh khốc, kiên nghị kiên cường, bọn họ cũng đủ mạnh, nhất định sẽ không mặc kệ Sở Hi Thanh làm bậy.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trang quý phi lại hơi hoảng sợ: “Ta rất sợ hãi, chúng ta cắn nuốt càng nhiều, lực lượng càng nhiều, thì tên ác ma kia lại càng vui sướng. Ta cảm giác được, tên ác ma kia căm thù chúng ta đến tận xương tủy, sẽ không có ý tốt với tộc ta.”
Hiện giờ, toàn bộ Đại La Nghĩ tộc đã khôi phục thực lực, mà còn mạnh hơn cả khi chúng mới thoát vây!
Lực lượng của kiến chúa đã tiếp cận với ‘thần hoang dã’.
Còn có chín con kiến đực bước vào đẳng cấp Gần Thần.
Tất cả kiến đực và trưởng lão đều bước vào Siêu Phẩm.
Hơn nữa, hầu như tất cả 200 kiến quân đã khôi phục cảnh giới trên lục phẩm.
Nếu không phải chúng ở trạng thái chưa ‘nghĩ hóa’, không phát huy được ba phần mười thực lực.
Thì phần lực lượng này đã đủ để đối kháng chính diện với một nhà hoàng tộc trên Bất Chu sơn rồi.
Ngoài ra, chúng còn âm thầm tích lũy một bộ phận huyết khí và nguyên lực, giấu ở ngay trong bụng kiến chúa.
Nhưng dù là vậy, Trang quý phi vẫn rất bất an và sợ hãi.
Nàng suy đoán Sở Hi Thanh nhất định có mưu đồ nào đó.
Đây là một người ác độc đến cực điểm, nhất định phải phỏng đoán đến tình huống xấu nhất.
“Hiện giờ, chúng ta chỉ có thể chờ đợi.”
Giọng nói kiến chúa lạnh lẽo như băng: “Hắn làm bừa như vậy, cuống ngạo như vậy, chính là đẩy bản thân vào chỗ chết. Cảm nhân được chưa? Những thần linh kia đang nhìn hắn.”
“Dù lần này hắn dựa vào lực lượng của tộc ta để đột phá nhị phẩm, thì cũng sống không lâu. Bọn họ nhất định sẽ không để người này đột phá lần nữa. Thậm chí hắn còn khó vượt qua cửa ải nhị phẩm này, chúng ta nhất định sẽ chờ được cơ hội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận