Bá Võ

Chương 2223 - Mưu đồ tham thiên (4)

Lúc này, Tạ Thiên Thanh đã lắc mình đến bên cạnh Sở Hi Thanh.
Hắn đầu tiên là nhìn đàn kiến bị Sở Hi Thanh xua đuổi lên phương bắc, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh.
“Đây chính là mục đích của Đao Quân, muốn xua đuổi chúng đến Trung Thổ?”
“Chúng nó vốn bị Cự linh xua đuổi đến Thần Châu.”
Sở Hi Thanh gật đầu, giọng nói đầy thâm ý: “Để chúng từ đâu chạy về đó, không phải tốt sao?”
“Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu?”
Tạ Thiên Thanh nghĩ thầm, đây chẳng lẽ là ‘nghi thức’ Nhai Tí của Sở Hi Thanh?
Nhưng hắn lại cảm thấy không đúng lắm.
Tạ Thiên Thanh lắc lắc đầu: “Để đám kiến này đi gây sự với Cự linh, cũng không phải không được. Chỉ là phương pháp này hậu hoạn vô cùng, nói một câu khó nghe, khi Đao Quân còn ở đây thì Đại La Nghĩ tộc không dám làm càn; chỉ khi nào Đao Quân ngươi không còn, thì chúng nhất định sẽ xuôi nam, đến khi đó nhân tộc ta chắc chắn sẽ gặp đại nạn.”
Vì vậy, vẫn là phong ấn đám Đại La Nghĩ tộc này thì an toàn hơn.
Tạ Thiên Thanh đã đoán được Sở Hi Thanh muốn làm gì.
Nhưng mà vì việc này mà phá hủy phong ấn của Đại La Nghĩ tộc, thật sự đáng giá sao?
Hắn rất muốn chất vấn, nhưng vẫn đè xuống.
Sở Hi Thanh lại thản nhiên như không: “Ta tông chủ không cần lo lắng, nếu ta để ngươi phá hủy phong ấn, tự nhiên là có biện pháp giải quyết đám Nghĩ tộc này, sẽ không để lại hậu hoạn gì. Nếu tông chủ vẫn không yên tâm, thì có thể đi theo để xem.”
Khóe môi hắn cong lên, hiện ra ý cười: “Cũng có thể giúp ta một chút sức lực.”
Tạ Thiên Thanh không hỏi gì nữa.
Ánh mắt của hắn lấp lóe, rơi vào trầm tư.
Hắn đoán đúng, ngoại trừ chuyện kia ra, thì Sở Hi Thanh còn có mục đích khác.
Tuy nhiên, hắn vẫn không nghĩ ra vị này muốn làm cái gì? Làm thế nào để giải quyết đám Đại La Nghĩ tộc này?
Cách đó không xa, Trần Nại Lạc tiếp nhận quyển trục trong tay một vị thái thượng trưởng lão của Đô Thiên thần cung, sắc mặt của ông lão khoảng 70 này khá ngưng trọng: “Tất cả vị trí của đá Hỗn Độn đều ở đây!”
Đá Hỗn Độn bắt nguồn từ niên đại hỗn độn, có người nói là mảnh vỡ của hỗn độn sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa.
“Số lượng đá Hỗn Độn lên đến hàng ngàn hàng vạn, có chút nặng đến ngàn vạn cân, còn nặng hơn cả Thái Sơn. Là dùng mãi không hết, cũng không thể phá hủy chúng. Vì vậy thứ này rất dễ kiếm, phiền phức nhất chính là…”
Ông lão hơi dừng lại, nhìn Trần Nại Lạc với ánh mắt chần chờ: “Tông chủ?”
“Thu hồi tâm tư của ngươi.”
Trần Nại Lạc lạnh nhạt mở quyển trục ra xem: “Không nói đến vị Đao Quân này đã cứu mạng chúng ta, để bách tính Lương Châu may mắn thoát khỏi đại kiếp nạn. Mà chỉ với tình thế của nhân tộc bây giờ, cũng không cho phép tranh đấu nội bộ.”
Trong mắt hắn lại hiện lên vẻ ngờ vực, sau đó ngước mắt lạnh lùng nhìn mấy vị tổ sư Siêu Phẩm của Đô Thiên thần cung ở trên bầu trời.
Mấy tháng trước, khi biết được chuyện Táng Thiên có thể sắp ma hóa thì Trần Nại Lạc bắt đầu hoài nghi.
Không! Cái hạt giống hoài nghi này đã sinh sôi trong lòng hắn từ hơn 100 năm trước rồi.
Vì vậy nên 100 năm qua, hắn vẫn nắm chặt cái vị trí cung chủ này.
Đây không phải hắn lưu luyến quyền thế, mà là hắn nghi ngờ một số chuyện ở trong thần cung.
Những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua, cũng chứng minh suy đoán của hắn.
Táng Thiên ma hóa quan hệ rất lớn, Trần Nại Lạc thân là phàm nhân, không biết gì thì cũng thôi.
Mấy vị này thân ở Chân môn, lẽ nào không phát hiện chút nào sao?
Vì sao mấy vị tổ sư này còn không ngừng ra lệnh cho tông môn tạo áp lực cho Thiết Sơn Tần thị, ngăn cản Tần Mộc Ca tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao?
Chẳng lẽ bọn họ không biết thời khắc Táng Thiên ma hóa, nhân tộc cần nhất là sức chiến đấu mạnh mẽ sao?
Còn cả cuộc chiến ngày hôm nay, bọn họ cũng chạy đến muộn hơn so với dự tính của hắn.
Trần Nại Lạc đã ý thức được.
Cao tầng của Đô Thiên thần cung… đã có vấn đề lớn.

Cùng lúc đó, Tây Sơn ngoài thành Vọng An.
Bên trong không gian khổng lồ dưới đất kia.
Thần Tịnh Ly đang quan sát Vũ Côn Luân chế tạo Vọng Thiên Hống đời đầu, lại nhận được tin tức từ Thần Phổ Thiên.
“Sở Hi Thanh kia quả thực là đã có thành tựu.”
Thần Phổ Thiên tràn ngập cảm khái: “Hắn không chỉ học hết Thần Ý Xúc Tử Đao, mà còn có thiên quy pháp tướng của Nhai Tí. Người này, một người đã có thể áp chế toàn bộ Đại La Nghĩ tộc.”
“Tuy rằng Kiến Nguyên đế thả Đại La Nghĩ tộc ra, nhưng ngoại trừ 100 vạn binh dân tử thương lúc đầu ra, thì không tạo thành rắc rối gì ở tây vực Thần Châu.”
Trong mắt Thần Tịnh Ly ấn chứa lửa giận: “Ta đã nói rồi, Kiến Nguyên đế không đáng sợ! Dù hắn có âm dương một thể, cũng không thể giải phong ấn cho Đế Oa. Trái lại thì Sở Hi Thanh mới là kẻ đáng sợ, giết hắn chậm một ngày, lại khó hơn một phần.”
“Ta cũng hiểu, nhưng ngươi nói với ta cũng vô dụng. Ngươi cũng biết những chúa tể và đế quân kia kiêng kỵ Đế Oa và Long Hi thế nào rồi đấy.”
“Còn cả Táng Thiên nữa, hắn mà điên lên thì có thể chém giết một vị ‘Bàn Cổ chúa tể’ đấy. Phải biết khi đó, Thái Hạo chính là ‘Bàn Cổ chúa tể’ mạnh mẽ nhất đấy.”
(Bàn Cổ chúa tể = thực lực nửa bước Tạo Hóa và sở hữu ‘Bàn Cổ tinh hồn’)
(Đế quân = thực lực nửa bước Tạo Hóa và chấp chưởng chòm sao, quần sao thì gọi chung là đế quân)
Thần Phổ Thiên thở dài một tiếng: “Cung may là đã giải quyết được Kiến Nguyên đế. Chúng ta chỉ cần đề phòng con Chập Long và vị kia phát hiện điều dị thường thôi, trong thời gian này, ngươi có thể tập trung đối phó Sở Hi Thanh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận