Bá Võ

Chương 508: Truyền nhân Huyết Nhai?

“Vậy mới tốt chứ.” Tả Thanh Vân đổ rượu vào miệng, sau đó cầm một con vịt quay lên, bắt đầu gặm như hùm như sói: “Đúng rồi, khế đất ruộng của ngươi đã được quyết định. Đám người trong quận này rất tàn nhẫn, nhưng cha ta vẫn tranh thủ ba trăm khoảnh ruộng tốt cho ngươi, tất cả thủ tục đều ổn thỏa rồi, cũng đã sang tên rồi, ngươi chỉ cần đi tìm Lý chủ bạc để lấy khế đất là được.”
Sở Hi Thanh nhìn trái nhìn phải, rơi vào suy tư: “Nhà các ngươi không dùng bạc ở trong đại lao này sao? Lát nữa ta sẽ đưa cho đám người Thiên nha Cẩm y vệ kia một chút.”
“Không cần.” Tả Thanh Vân thấy buồn cười, sau đó dứt khoát lắc đầu: “Nghe ta, ngươi cho bạc cũng vô dụng. Dù cho nhiều hơn nữa, bọn họ cũng không tốt hơn với ta, không cho, bọn họ cũng không dám làm gì ta.”
Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó liền nở nụ cười: “Vậy thì nghe lời ngươi, không cho.”
Hắn lại rót một chén rượu cho Tả Thanh Vân: “Nào, uống rượu, hôm nay chúng ta không say không nghỉ.”
Đáng tiếc là Cẩm y vệ cho quá ít rượu, nên Sở Hi Thanh vẫn không thể uống say, còn Tả Thanh Vân thì lại uống đến mơ mơ hồ hồ.
Khi Sở Hi Thanh vừa đi ra khỏi đại lao quận nha, sắc mặt hắn liền âm trầm như nước.
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, cái tên ngu Tả Thanh Vân này, hắn cho rằng hắn còn giấu được tình cảnh của mình bây giờ sao?
Cùng lúc đó, tại tầng thứ tư trong đại lao quận nha.
Bách hộ họ Chương của Cẩm y vệ kia, cất bước đi vào trong phòng giam của Tả Thanh Vân, hắn nhìn Tả Thanh Vân đang say như chết với ánh mắt căm ghét, sau đó một cước đá cái khay thức ăn kia bay ra ngoài.
Sau đó, hắn lại đạp lên tay của Tả Thanh Vân, làm cho sắc mặt của Tả Thanh Vân đột nhiên trở nên vặn vẹo, còn hét thảm một tiếng.
Chương bách hộ bình tĩnh nhìn Tả Thanh Vân, tiếng nói phun ra lại lạnh lẽo như băng: “Ngươi cho rằng ta không muốn để người khác nhìn ra, cho nên không thể làm gì ngươi đúng không? Chương mỗ biết rất nhiều biện pháp có thể để người đau đến mức sống không bằng chết, mà lại không làm ngươi bị thương. Lại còn dám sai khiến ta? Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là nha nội nhà quận thừa sao?”
Tả Thanh Vân mở mắt ra, bình tĩnh nhìn người này một cái, sau đó liền ‘phi’ một tiếng, một ngụm nước bọt bay thẳng vào mặt Chương bách hộ.
Nhưng sau đó, hắn lại bị một cảm giác đau đớn hơn bao phủ.
. . .
Sở Hi Thanh quất ngựa đi ra khỏi thành Tú Thủy, lông mày hắn vẫn nhíu chặt.
Hắn đã gửi một tấm tin phù cho Ngô Mị Nương, tạm thời còn chưa nhận được câu trả lời.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh vẫn cảm giác được, tình hình của Tả Thanh Vân rất không ổn.
Tả gia rất có tiền, riêng Tả Thanh Vân cũng đã có mấy chục vạn lượng bạc rồi.
Bọn họ cũng không phải phạm nhân hung ác gì cả, dù cho bị triều đình cách chức và hỏi tội, thì vẫn có thân phận quan lại sĩ tộc, nhưng lại bị giam giữ trong tầng dưới chót, nơi có hoàn cảnh ác liệt nhất của đại lao.
Điều này chứng tỏ tiền tài là không thể sử dụng, cho bạc cũng vô dụng, bối cảnh của Tả gia cũng là vô nghĩa.
Đám Thiên nha Cẩm y vệ kia cũng rất có vấn đề.
Thái độ của bọn họ rất tốt, luôn tươi cười chào đón Sở Hi Thanh.
Nhưng Sở Hi Thanh không nhìn thấy một chút nhiệt độ nào ở trong mắt của bọn họ.
Bọn họ còn canh phòng ở trong đại lao, không muốn giao chuyện của Tả gia cho người khác.
Khi Sở Hi Thanh uống rượu và nói chuyện với Tả Thanh Vân, đám người này cực kỳ cảnh giác, tập trung cao độ, đề phòng nghiêm ngặt.
Thậm chí có vài lần, Sở Hi Thanh còn nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của bọn họ với Tả Thanh Vân.
Nhưng mà đám Thiên nha Cẩm y vệ này, rõ ràng là tràn đầy ác ý với Tả gia, vậy vì sao lại cho hắn gặp mặt Tả Thanh Vân?
“Hi Thanh!”
Bỗng nhiên có một tiếng nói quen thuộc đánh gãy suy nghĩ của Sở Hi Thanh.
Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Tri Thu đang cưỡi một con ngựa ở cửa thành, nàng đang vẫy tay về phía hắn.
Bên cạnh còn có Kiếm Tàng Phong, và mộ thuật sư tầm ba mươi tuổi, ngũ quan lạnh lùng, thân hình cao to, mặc một cái áo đạo sĩ màu xanh.
Hai người này cũng đang nhẹ nhàng nhìn hắn.
Sở Hi Thanh thấy thế liền hơi ngẩn ngơ, sau đó lập tức tiến lên nghênh đón.
“Giáo đầu! Kiếm tuần sát sứ!”
Sở Hi Thanh nhẹ nhàng ôm quyền ở trên lưng ngựa, mở miệng chào hỏi.
Sở Hi Thanh không nhận ra người cuối cùng kia.
Nhưng chỉ nhìn khí độ và phong thái của vị thuật sư ba mươi tuổi này, Sở Hi Thanh cũng biết người này có thân phận bất phàm, chắc hẳn là đại nhân vật đến từ Vô Tướng Thần Tông.
Trong ba người này, tựa như là thuật sư kia cầm đầu, còn Kiếm Tàng Phong và Diệp Tri Thu thì như là đi cùng thôi.
“Vị này là đặc sứ đến từ bản sơn của Vô Tướng Thần Tông, đệ tử chân truyền, thuật sư Tông Lệnh Thư .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận