Bá Võ

Chương 1298: Chiến đấu trong mây mù (5)

Hai nữ nhân giao thủ kịch liệt, đao gió của Hồ Tâm Mị cắt rời không gian, quét ngang tất cả chung quanh, thậm chí còn ảnh hưởng đến chiến đấu của những người bên cạnh.
Trường kiếm của Mị Ly thì lại bao phủ bốn khóa, đánh lên Cửu Cốt Thần Tâm phiến của Hồ Tâm Mị, tuôn ra vô số tia lửa chói mắt.
Nhưng nói đến cũng kỳ quái, hai nữ nhân này thế mà lại không phát hiện ra Sở Vân Vân chỉ đứng cách bọn họ không đến hai mươi trượng.
Lúc này, Hồ Tâm Mị rốt cuộc cũng không chịu nổi bóng kiếm của Mị Ly, bóng người của nàng đột nhiên nhảy lên cao ba trượng, toàn thân bùng nổ ra một cơn lốc khốc liệt.
“Phong Lăng Bát Hoang!”
Mị Ly này thật sự nghĩ rằng mình không thể làm gì sao?
Trong khoảnh khắc này, vô số đao gió bắn ra bốn phía, chúng nó lít nha lít nhít, lên đến hàng ngàn hàng vạn cái, cắt rời không gian, bắn phá bốn phương tám hướng chung quanh.
Mị Ly không thể không lùi về sau, tạm thời tránh mũi nhọn.
Nhưng đúng lúc này, Mị Ly cảm nhận được nguy hiểm đến cực hạn.
Mà ngay khi nàng vừa có ý nghĩ né tránh, một trường thương màu đen bỗng nhiên đâm thủng đầu của nàng, từ phía sau đâm xuyên đến mi tâm của nàng.
Nguyên thần của Mị Ly cũng bị một thương này đánh cho nát bấy.
Mị Ly hoàn toàn không có thời gian để né tránh, cũng không có lực để đối kháng.
Lúc này, trong nguyên thần đang sụp đổ của nàng chỉ còn lại hai ý nghĩ.
Đây là người nào? Là cao nhân phương nào giết nàng?
Còn có, thương pháp của người này thật là lợi hại!
Hồ Tâm Mị ở cách đó không xa chỉ cảm thấy tê cả da đầu, trái tim co rút lại.
Cực chiêu của nàng còn chưa dùng hết, cũng đã cảm ứng được Mị Ly tử vong, đồng thời một luồng thương ý bá đạo đến cực điểm đã khóa chặt nguyên thần của nàng.
Đầu óc của Hồ Tâm Mị lập tức sinh ra hình ảnh mình bị người khác một thương giết chết.
Đây là một loại thiên phú huyết mạch của Hồ Tâm Mị, nó có thể báo trước một cái tương lai.
Sắc mặt nàng đại biến, điên cuồng lùi lại phía sau.
“Ngươi là ai?”
Cùng lúc đó, nàng điên cuồng thu hồi sương trắng của mình, còn rống lên đến khàn cả giọng: “Đại Hắc Thiên, ngươi con mẹ nó còn không mau thu hồi sương khói cho ta! Bằng không tất cả chúng ta đều phải chết!”
Đại Hắc Thiên – Nhật Già La đang chiến đấu với ánh đao màu xanh kia thì nghe thấy tiếng rống của Hồ Tâm Mị.
Nói là chiến đấu, nhưng thật ra là hắn bị đối phương đuổi chém.
Khi giao thủ đao đầu tiên thì hắn đã bại trận, còn suýt nữa bị đối phương chém đầu!
Nhật Già La không ngừng biến hóa vị trí, mượn mây mù để né tránh, lấy Già Thiên chi pháp và vô thường hỗn loạn của bản thân để né tránh ánh đao màu xanh kia.
Lúc này, hắn thậm chí còn không hiểu nổi, chủ nhân của ánh đao màu xanh này là ai? Đối thủ của hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đại Hắc Thiên – Nhật Già La chỉ có thể xác định, đối phương nhất định là một cao thủ Thiên Bảng, hơn nữa ít nhất là ba mươi vị trí đầu!
Mỗi một kẻ trên ba mươi vị trí đầu đều rất đáng nghi.
Đối phương dùng chính là đao, nhưng đao pháp lại rất ‘tùy tiện’.
Hắn tiện tay múa đao, nhìn như trẻ nhỏ vẽ xấu, cực kỳ hoang đường vô lý.
Nhưng đao pháp giống như hoang đường này, lại ép hắn phải nhảy trái nhảy phải, cực kỳ chật vật.
Nếu như quan sát cẩn thận, liền phát hiện mỗi một đao của người này nhìn như không hợp với lẽ thường, nhưng thật ra là thiên mã hành không, linh dương móc sừng, lại vô câu vô thúc, ung dung thoải mái như đang chơi đùa.
Nhật Già La biết võ đạo của đối phương cực kỳ cao siêu, đã nắm giữ căn bản và tinh túy của võ đạo, không còn câu nệ ở binh khí, nhặt hoa nhặt lá cũng có thể đả thương người.
Cho nên võ đạo của người này, chưa chắc đã là đao!
Trong khi Nhật Già La mồ hôi đầy đầu, ứng phó không xuể, thì lại phát hiện mây mù quanh đây đã biến thành màu đen, phía xa xa cũng truyền đến tiếng kêu gào của Hồ Tâm Mị.
Sau khi kinh ngạc xong, Đại Hắc Thiên – Nhật Già La miễn cưỡng rút ra một tia thần thức để cảm ứng chung quanh, lúc này hắn mới phát hiện khí cơ của Thần Côn đại trưởng lão và Mị Ly đã biến mất không còn tăm tích.
Hai người kia ẩn núp rồi? Hay là chết rồi?
Nếu như chết rồi, vậy chết trong tay ai?
Ngay khi Nhật Già La đang suy đoán, tiếng nói của Hồ Tâm Mị lại vang lên lần nữa: “Mị Ly và Thần Côn đều chết rồi! Một thương, người kia chỉ dùng vẻn vẹn một thương! Nhật Già La, ngươi cái tên tạp chủng này, còn không thu hồi sương khói thì chờ bị người đâm chết đi!”
Câu này của Hồ Tâm Mị làm cho tất cả mọi người ở trong mâu mù đều hơi dừng lại.
Những người này vốn đang chiến đấu kịch luật, lúc này đều không hẹn mà giữ lại vài phần sức lực, dùng để ứng phó với biến hóa.
Ngay cả Vũ Chí Thượng và Bạch Cốt tướng quân - Cổ Nguyên Thần cũng giảm tần suất giao thủ, rút ra một tia thần thức để quan sát bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận