Bá Võ

Chương 2669 - Song Nhật

“Ngươi cũng xứng với hai chữ ‘Đấu Mỗ’?”
Thái Hư thần cung, Thần Chân Như cười cợt: “Đấu Mỗ Đấu Mỗ, chòm sao chi mỗ, dưỡng dục vạn sao. Hai chữ này, thê tử Đông Hoàng, mẫu thân của Mộng Hoàng, Thần Vũ và Câu Trần Tử Vi đời đầu mới miễn cưỡng gánh vác được.”
Lúc này, sắc mặt Đấu Mỗ Nguyên Quân đã trắng bệch như tờ giấy.
Nàng quỳ một chân trên đất, ra sức thở dốc, dùng hết khả năng để thu nạp lực lượng, khôi phục vết thương trước ngực.
Nơi đó có một vết thương khủng bố, lại như bị người móc tim móc phổi, lục phủ ngũ tạng không còn một nửa.
May mắn chính là, Thần Chân Như công phá tầng ngoài xong thì đã tạm dừng thế tiến công.
Một mình nàng đối đầu với Đấu Mỗ, Tử Vi, Phá Quân, còn áp chế mấy người Tả Phụ, Hữu Bật.
Chiến đấu ngày càng kịch liệt, để Thần Chân Như thấy hơi uể oải.
Khí cơ truyền đến từ phía tinh không thành Vọng An cũng khiến nàng chú ý.
“Nguyên chất cấp Tạo Hóa?”
Thần Chân Như vô cùng giật mình.
Là ai?
Không thể là Xa Nguyên, Thái Hư chi pháp của hắn tuy rất mạnh, lại rất khó hoàn thành nghi thức Tạo Hóa, khó có thể tiến vào lĩnh vực Tạo Hóa.
Như vậy Thủy Thần hay là Phong Thần?
Thần Chân Như lập tức híp mắt lại: “Hỗn Độn?”
Dĩ nhiên là vị Thánh hoàng đời thứ tư kia?
Tên này lại bước vào lĩnh vực Tạo Hóa?
Tuy rằng không phải Tạo Hóa chúa tể chân chính.
Nhưng chỉ cần Sở Hi Thanh bỏ ra mấy chục năm để đánh bóng thần khu, tích trữ thần lực, tiến vào cảnh giới đó là nước chảy thành sông.
Thật sự là giỏi…
Thiếu niên này này coi toàn bộ thiên địa là Hỗn Độn, điều khiển tất cả mọi người trong thiên địa.
Dù là Thần Chân Như nàng cũng không ngoại lệ.
Hành động thảo phạt Thái Hư thần cung này, chỉ sợ cũng cường hóa thêm nghi thức của hắn chứ?
Thần Chân Như không khỏi thổn thức, bỗng dưng có loại cảm giác sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.
Nàng lập tức lắc đầu, chuyển sự chú ý về trước mắt.
Thần Chân Như thông qua lừa dối và thay thế, thu được Nguyên Thiên chi pháp và nguyên chất tương ứng từ Hỗn Độn Nguyên Ngạc.
Đây là một loại thiên quy cực mạnh, đại diện cho căn bản của tất cả vạn vật, tương tự với Sinh Nguyên chi pháp.
Tuy rằng Hỗn Độn Nguyên Ngạc không thể tăng lên, Thần Chân Như thì còn thua kém nhiều hơn, nhưng nàng vẫn có thể mượn lực lượng từ nguyên đan, khôi phục lực lượng về lúc toàn thịnh.
Mà trước mắt, Thái Hư thần cung chỉ còn lại hai tầng, sau khi đánh vỡ hai tầng này, nàng mới có thể nhìn thấy tòa ‘Tạo Hóa chi môn’ kia.
Nàng giơ ngón tay chỉ về phía cửa cung, trong mắt lộ ra lam quang dị dạng.
Nhưng khi Thần Chân Như chuẩn bị ra tay, dùng Khi Thiên chi pháp đánh vỡ cánh cửa này, để tòa đại trận đã không chịu nổi này coi nàng trở thành chủ nhân chân chính của nó, thì tầng thứ ba trong cung điện lại phát ra tiếng nổ vang vọng.
Bên trong truyền ra tiếng kêu đau đớn của Đấu Mỗ Nguyên Quân, và tiếng gào thét phẫn nộ của Tử Vi Tinh Quân.
Cánh cửa cung kia cũng lập tức nổ tung, một bóng người cao 930 trượng đi ra.
Tay trái hắn nhấc cánh tay của Đấu Mỗ Nguyên Quân, tay phải thì cầm trái tim Tử Vi Tinh Quân, mặt hiện nụ cười trào phúng.
“Vũ Gia?”
Thần Chân Như hơi kinh ngạc, lại phát hiện không đúng.
Nàng nheo mắt lại: “Thần Bàn Nhược?”
Nàng cảm ứng được khí tức của nghĩa đệ Thần Bàn Nhược trong cơ thể Vũ Gia.
Nụ cười của Thần Bàn Nhược càng tươi hơn.
Hắn ném trái tim và cánh tay qua một bên, quỳ một chân trước mặt Thần Chân Như: “Đệ Thần Bàn Nhược, cung nghênh bệ hạ trở về.”
“Ta biết ngươi nhất định không chết.” Thần Chân Như suy tư nhìn hắn: “Như vậy, ngươi đã đến từ lâu, nhưng chỉ ẩn núp trong cung đến bây giờ?”
“Đúng vậy.” Thần Bàn Nhược thản nhiên thừa nhận, đồng thời giọng nói còn lộ ra vẻ phức tạp: “Ta ẩn núp trong cung đến giờ, một mặt là không tìm được cơ hội tung đòn chí mạng, một mặt là không muốn thằng ranh kia được toại nguyện, không muốn hắn ngưng tụ nhiều nguyên chất Hỗn Độn hơn.”
Thật ra hắn cũng muốn liên thủ với mấy người Xa Nguyên, cùng nhau giết chết Sở Hi Thanh, để nghi thức Hỗn Độn của tên kia trở thành chuyện cười.
Vấn đề là Sở Hi Thanh đã mưu đồ từ trước, để Bổ Thiên Thạch rơi vào tay Xa Nguyên.
Như vậy, Thần Bàn Nhược không còn lựa chọn nào khác.
Hắn không thể không thừa nhận, Sở Hi Thanh quả thực là đã tính toán tất cả.
Tất cả mưu tính đều nhằm thẳng vào lòng người.
Vì vậy mặc kệ là hắn hay là Đế Sát, dù biết rõ mưu đồ của Sở Hi Thanh, dù không tình nguyện đi nữa, cũng chỉ có thể thuận theo.
“Mà bây giờ, nguyên chất Hỗn Độn của hắn đã tiến vào lĩnh vực Tạo Hóa.”
Thần Chân Như hiểu ý nghĩ của Thần Bàn Nhược, không khỏi mỉm cười: “Đã vậy, không cần thiết kéo dài thời gian nữa đúng không? Ngươi kéo dài thêm một chút, cũng không ảnh hưởng gì đến hắn cả.”
“Cũng không kéo dài được nữa.” Thần Bàn Nhược thở dài một hơi, ánh mắt bất đắc dĩ: “Kéo dài hơn, chỉ sợ chúng ta sẽ đánh mất cơ hội cướp lại Tạo Hóa chi môn.”
Đáng ghét nhất là, cơ hội này còn là do thằng ranh kia chế tạo cho họ.
Thần Chân Như biết Thần Bàn Nhược không phục, nàng lắc đầu cười, bước nhanh vào trong cung: “Chúng ta đi thôi, trước khi họ khôi phục, chúng ta phải chiếm được tòa Thái Hư thần cung này.”
Thần Bàn Nhược đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước nhanh theo sau lưng Thần Chân Như.
Lại như 22 triệu năm trước, hắn cũng đi sau Thần Chân Như, chinh phạt chúng thần trong tinh không.
Khi bọn họ đi vào trong tầng trong Thái Hư thần cung, vầng mặt trời kia càng ngày càng chói mắt hơn.
Thần Chân Như hơi nhướng mày, vẻ mặt hơi bất ngờ: “Nguyệt Hi sắp thành công rồi. Ngày xưa Dương Thần – Thái Hạo cũng là hạng người kiêu hùng dã tâm bừng bừng, sao giờ lại phế vật như vậy?”
“Việc này không đơn giản như vậy.” Thần Bàn Nhược quay đầu lại, ánh mắt thăm thẳm nhìn mặt trời: “Sự phản kháng của hắn quá yếu, yếu hơn ta dự tính rất nhiều, thậm chí còn như ứng phó cho qua chuyện. Ta đoán Thái Hạo đang mưu đồ thứ gì khác, nói không chừng tất cả mọi chuyện Nguyệt Hi đang làm, đều là may áo cưới cho hắn.”
Đương nhiên, điều này rất có thể cũng nắm trong dự đoán của Sở Hi Thanh.
Tên kia chắc hẳn đã biết một số manh mối từ chỗ Thần Phổ Chiếu hoặc các con đường khác.
Thần Bàn Nhược nghĩ tới đây, không nhịn được mà thầm thở dài.
Thời đại này, tại sao lại sinh ra một nhân vật đáng sợ như vậy chứ?
“… Nhưng Dương Thần – Thái Hạo cũng có sơ hở nhất định, chính là Phổ Thiên chi chủ Thần Phổ Chiếu. Sau khi Thái Hạo ngã xuống, Nguyệt Hi chia một phần tinh huyết và bản nguyên Thái âm của mình, hấp dẫn tinh huyết và nguyên chất của Thái Hạo trong thiên địa, lại cùng ‘nữ thần Ám Nguyệt’ sáng tạo ra Thần Phổ Chiếu.”
“Mục đích ban đầu của nàng là để bổ sung thực lực cho hai mạch âm Dương. Sau đó âm Thần có dã tâm thay thế mặt trời, Thần Phổ Chiếu đã có thêm một tác dụng khác, chính là suy yếu lực lượng của Dương Thần, để lực lượng của Thái Hạo không hoàn chỉnh. Mà Thần Phổ Chiếu có ý chí của bản thân, không muốn bị Thái Hạo nuốt chửng, một mặt cũng nhận ra ác ý của âm Thần.”
Thần Bàn Nhược nói tới chỗ này, trên mặt lại hiện ra nụ cười khổ.
Thật ra hắn cũng có quyết tâm đảm bảo cho Thần Phổ Chiếu.
Vấn đề là khi đó hắn nhất định phải cướp đoạt Bổ Thiên Thạch từ chỗ Thần Tịnh Ly, lại không dám chọc giận âm Thần, không dám đi lại quá gần với Thần Phổ Chiếu. Mà các thần vì kiêng kỵ hai thần âm Dương và Thần Bàn Nhược hắn, chỉ muốn lợi dụng Thần Phổ Chiếu, vừa dùng vừa phòng, không chịu cho Thần Phổ Chiếu một lời hứa hẹn.
Bọn họ cho rằng Thần Phổ Chiếu không còn lựa chọn nào khác, có thể mặc cho họ điều khiển, cuối cùng khiến cho Thần Phổ Chiếu không tiếc tất cả, ngả về phía Sở Hi Thanh.
Bắt đầu từ đó, Sở Hi Thanh gần như có thể biết hết tất cả bí ẩn trong thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận