Bá Võ

Chương 2611 - Chào hỏi

Không chỉ là Sở Hi Thanh, cả Lê Sơn Lão Mẫu và Lục Loạn Ly cũng thấy phấn chấn.
Là Ứng Long đời cuối, thực lực của Long Khôi không thua gì Lê Tham, là nhân vật vượt qua đế quân, tiếp cận Tổ thần.
Ngày xưa vị này liên thủ với Huyền Hoàng thủy đế, gần như lật tung ách thống trị của các thần.
Một khi tìm thấy vị này, hai tộc nhân long liền nắm giữ lực lượng đối kháng với các thần.
Vẻ mặt Lục Loạn Ly khó tin nói: “Sao có thể? Thủy Thần đã ngã xuống ở trăm vạn năm trước, mãi đến mấy năm trước mới phục sinh. Nhưng Long Khôi từng hoạt động ở mấy ngàn năm trước, sao có thể bị Thủy Thần – Thiên Công phong ấn trong ngân hà?”
Nàng còn Ty Thần Tinh Quân lừa người, cố tình dụ dỗ Sở Hi Thanh đối kháng với Thủy Thần.
Phải biết các thần vẫn luôn kiên trì chờ đợi Táng Thiên nhập ma, ngoại trừ kiêng kị sức mạnh của bản thân Táng Thiên và Thánh hoàng đời thứ ba, thì họ cũng kiêng kị cả Long Khôi.
Nhưng mà Long Khôi lại bị Thủy Thần phong ấn?
“Chuyện Long Khôi bị phong ấn, chắc là chỉ phát sinh gần đây.”
Lê Sơn Lão Mẫu nhìn bầu trời: “Ngân hà mới xuất hiện hai năm, trong đó nhất định có ẩn tình mà chúng ta không biết.”
Sở Hi Thanh thân là người bố cục, cũng rất kinh ngạc.
Hắn chỉ ôm thái độ thử một lần, kết quả lại tìm được tung tích của Long Khôi thật.
“Như vậy Long Khôi đang ở trạng thái gì?”
Rất kỳ lạ, Thủy Thần – Thiên Công chỉ phong ấn Long Khôi, chứ không giết.
“Long Khôi vẫn còn ý thức, tỉnh táo, nhưng Thanh Long Tinh Quân không thể liên lạc với hắn.”
Thần Phổ Chiếu nói tiếp: “Tinh Quân phán đoán, Lông Hoi đang rơi vào vòng thời gian tuần hoàn. Chắc hẳn là một cái bẫy mà Thủy Thần bố trí cho hắn, để Long Khôi không thể thoát vây trong thời gian ngắn, không thể tranh cướp ngân hà với hắn. Với lại người tính toán Long Khôi, rất có thể là âm Thần, hai vị Tổ thần này hẳn là có giao dịch nào đó.”
Sở Hi Thanh đang định hỏi rõ ràng.
Toàn bộ Vân Hải tiên cung lại bắt đầu rung chuyển, vách tường xuất hiện vô số vết rách, lượng lớn cát bụi rơi xuống.
Đó là Phong Thần – Đế Sát dùng cuồng phong ngưng tụ kiếm lớn, mạnh mẽ đột phá Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ của Sở Hi Thanh, chém vào trong tòa tiên cung này.
Lúc này dù Thủy Thần – Thiên Công đã rút đi, nhưng thần lực của Đế Sát vẫn còn ở thế gian.
Để người bất đắc dĩ là, đám người Huyết Hải kia không hề có ý định trợ giúp Sở Hi Thanh.
Bọn họ phát hiện chiến sự lại nổi lên, lập tức gia tăng tốc độ rời đi, quả thực là lương bạc đến cực điểm.
Sở Hi Thanh không khỏi nghiến răng.
Đám người này không sợ Thủy Thần quay lại sao?
Sông nước ở Trung Thổ còn chưa đóng băng dầy kìa!
Chỉ cần nước còn lưu động, Thủy Thần vẫn có thể hóa giải hàn lực ngập trời kia.
Hắn không dám phân tâm, ánh mắt khóa chặt Đế Sát bên ngoài.
Sau khi dùng một đao phá phòng ngự của tiên cung, Đế Sát lại chém đao gió thứ hai.
Sở Hi Thanh biêt slaf Phong Thần – Đế Sát đang cho đám Tổ thần kia một câu trả lời.
Hôm nay, vị này tuy lựa chọn liên thủ với hắn, ép Thủy Thần – Thiên Công rời đi. Nhưng song phương vẫn là kẻ thù không chết không thôi.
Đế Sát dốc toàn lực, là để phá hủy Tụ Thiên chi pháp của hắn.
Dù không làm nổi, cũng có thể chào hỏi hắn.
Mắt Sở Hi Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo, trường đao trong tay chợt ra khỏi vỏ, hóa thành một dải lụa, mạnh mẽ đánh tan đao gió kia.
Đây là thức Chư Thần Hoàng Hôn mà hắn súc thế đã lâu.
“A?”
Đế Sát kêu một tiếng ngạc nhiên.
Sở Hi Thanh không chỉ đánh tan đao gió của hắn, càng làm cho thần lực của hắn xuất hiện tan rã trong giây lát.
Đây là một loại lực lượng nhằm vào bản chất của thần lực, phá hủy sự kết hợp giữa huyết khí của thần linh và nguyên lực thiên địa.
Dù là Phong Thần – Đế Sát hắn cũng không ngoại lệ, một bộ phận thần lực thần cương của hắn bị ánh đao của Sở Hi Thanh đánh cho tan rã!
Chỉ là thần lực của Đế Sát nhiều hơn, mạnh hơn, ngưng tụ hơn, cứng cỏi hơn.
“Đây chính là Chư Thần Hoàng Hôn của ngươi? Quả nhiên có chút đạo hạnh!”
Để Phong Thần – Đế Sát giật mình là, trong một đao này của Sở Hi Thanh, thể hiện ra Nhai Tí, Hỗn Độn và Như Ý chi pháp.
Đơn thuần là Thần Ý Xúc Tử Đao, thì không có uy thế mạnh như vậy.
Trong một đao này của Sở Hi Thanh, còn có Hỗn Độn và Như Ý.
Với năng lực của Phong Thần – Đế Sát, cũng không thể mạnh mẽ loại bỏ đao cương này trong chớp mắt tiếp xúc.
Mà tên giấu trong tiên cung kia, thậm chí còn chưa chứng đạo Vĩnh Hằng, không có nguyên chất bản mệnh, đã có thể mạnh mẽ như vậy rồi.
Phong Thần – Đế Sát híp mắt lại: “Ngươi quả nhiên đáng chết…”
Người trong tiên cung, còn nguy hiểm hơn phán đoán của hắn.
Nếu để cho Sở Hi Thanh bước vào Vĩnh Hằng, nguyên chất sinh ra e rằng chỉ kém hơn nguyên chất Bàn Cổ mà bọn họ từng lấy được.
Sức chiến đấu của tên này sẽ trực tiếp vượt qua Táng Thiên ngày xưa!
Chỉ là khi Phong Thần – Đế Sát trấp áp được Chư Thần Hoàng Hôn, chuẩn bị ra tay thì một vết rách thời gian xuất hiện, chém thẳng về hắn như một liêm đao.
Đó chính là Thời Thần - Chúc Quang âm!
Đế Sát hầu như vận dụng tất cả lực lượng, đều không thể chống lại liêm đao này.
Huống hồ quanh đây còn có lực lượng tuế nguyệt của Lê Sơn, đang quấy rầy, tăng cường, cường hóa.
Tất cả thiên quy của hắn đều bị giảm mạnh, tán loạn, tan rã.
“Huynh trưởng?”
Phong Thần – Đế Sát nhìn hư không, vẻ mặt thong dong lạnh nhạt.
Khi liêm đao kia đánh đến, hắn đã hóa thành cuồng phong và biến mất, chân thân xuất hiện ở nơi khác.
“Huynh trưởng, ngươi còn chưa khôi phục hai ba phần mười, liền dám dùng thần khí ký thể hàng lâm, ngươi to gan thật!”
Bóng người Chúc Quang âm cũng xuất hiện ngoài cửa cung, độc nhãn của hắn tích súc lửa giận cực hạn.
“Vậy sao? Câu này cũng là ta muốn nói. Thời gian trôi qua 1300 vạn năm, tiểu đệ cúi đầu trước mặt ta khi xưa, lại dám ngỗ nghịch với huynh trưởng…”
Ngày xưa, Đế Sát tuyệt đối không dám kiêu ngạo làm càn như vậy trước mặt hắn!
Đế Sát cũng chú ý đến con mắt của Chúc Quang âm.
Vị huynh trưởng này đã thu hội Dương Nhãn rồi sao?
Bảo sao lần giao thủ này, lực lượng của Chúc Quang âm lại tăng trưởng.
Đế Sát thầm than.
Lúc trước, thật ra các thần cũng từng có ý lôi kéo Chúc Quang âm.
Chỉ cần Chúc Quang âm trở về trận doanh các thần, họ không cần quá kiêng kị nhân tộc như vậy, cũng không cần do dự chần chờ.
Nhưng cuối cùng các thần vẫn từ bỏ.
Bọn họ biết, chỉ cần Xa Nguyên và Nguyệt Hi không buông tha lực lượng thời gian, chỉ cần Thiên Công không kết thúc nghi thức ngân hà, thì Chúc Quang âm tuyệt đối sẽ không quay đầu.
Cũng đúng lúc này, Phong Thần – Đế Sát tâm thần hơi động, cảm giác được một luồng khí cơ sắc bén đang vượt không mà tới.
Đó hẳn là hoàng hậu của Sở Hi Thanh.
Bá Võ Vương – Sở Vân Vân!
Nữ tử này dĩ nhiên không tọa trấn thành Vọng An, mà lại chạy đến nơi này.
Vấn đề là, chỉ bằng lực lượng của Chúc Quang âm, cũng đã đủ để kiềm chế hắn rồi.
Nguy hiểm hơn là, Đế Sát cảm ứng được Thần Khế thiên bi của Sở Hi Thanh sắp kết thúc hội tụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận