Bá Võ

Chương 631: Thù dai (4)

Sở Hi Thanh thì lại âm thầm thở dài, quả nhiên là hắn bây giờ vẫn chưa phải đối thủ của con rắn độc này.
Song phương dùng ‘toàn lực’ để giao thủ, Sở Hi Thanh đoán là mình chỉ có thể chống đỡ năm mươi hiệp.
Cho nên nơi này mới cố ý thêm hai chữ ‘toàn lực’, là do Sở Hi Thanh có giữ lại, Long Hành ở trước mắt cũng không hề dùng toàn lực.
Tuy nhiên, trận chiến này hắn thắng chắc, bởi vì hắn còn có sự giúp đỡ.
Ngay khi sắc mặt Long Hành lành lạnh, sát ý càng ngày càng mạnh, thì mười cái xúc tu của Hà La Ngư đột nhiên xuất hiện trên mặt sông, nện thẳng vào chiếc thuyền lớn ở dưới chân Long Hành.
Long Hành không thấy bất ngờ chút nào, thời gian gần đây hắn vẫn luôn quan tâm đến Sở Hi Thanh, cũng biết người này có một con sát thi Hà La Ngư cấp độ lục phẩm thượng.
Con sát thi này khi ở trong nước sẽ đạt đến cấp độ ngũ phẩm.
Hắn phất tay một cái, trường kiếm trong tay lập tức ngưng tụ ra vô tận khí lạnh, lao ra như một dải sông băng. Không chỉ làm cho mặt sông bị đóng băng, mà mặt ngoài của mười cái xúc tu kia cũng bắt đầu bị hàn băng bao phủ.
Tuy nhiên, khi Long Hành sắp sửa đóng băng sát thi Hà La Ngư, đã thấy đao của Sở Hi Thanh biến đổi.
“Chiếc thuyền này của ngươi. . . không gánh nổi!”
Một đao này lại ảo diệu đến cực điểm.
Nhìn như là bên trái, nhưng đột nhiên lại ở bên phải, thật thật giả giả, xa xa gần gần, thiên biến vạn hóa, khó có thể nắm giữ.
Chẳng lẽ đây chính là một đao Bạch Mã Phi Mã giúp Sở Hi Thanh thành danh?
Long Hành rất kinh hãi, dùng tất cả lực lượng linh cảm của mình, lúc này mới miễn cưỡng đỡ được thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao khi nó chỉ cách trán của hắn một chút.
Tại giờ phút cuối cùng, Long Hành mới chặn nổi đao thế của Sở Hi Thanh.
“Coong!”
Theo tiếng vang bén nhọn này, toàn thân Long Hành bỗng nhiên bị trượt lùi vài bước, có thể thấy sức đao của Sở Hi Thanh nặng thế nào.
Cùng lúc đó, hắn đã không thể nào ngăn cản Hà La Ngư ra tay.
Mươi cái xúc tu thô to như vại nước kia, lập tức nện chiếc thuyền lớn tám ngàn liêu này ra thành trăm mảnh! Cả chiếc thuyền lật về phía trước, hiện ra tư thế bị lật úp.
“Ngươi. . .”
Sắc mặt Long Hành đã xanh mét, lửa giận tràn ngập trong tim.
Lúc này, thậm chí hắn còn có quyết tâm không tiếc tất cả, cũng phải giết chết Sở Hi Thanh tại đây.
Dù là sau này bị Diệp Tri Thu và Thiết Cuồng Nhân vây giết báo thù, thì Long Hành cũng không tiếc.
Tuy nhiên, muốn giết chết người này thì vẫn phải dùng một đòn trí mạng, không thể cho Diệp Tri Thu có cơ hội ra tay.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ rất nhiều, Sở Hi Thanh đã bay về phía một chiếc thuyền lớn khác.
Hắn vẫn không có năng lực giết chết Long Hành, nhưng lại có thể phá hủy mấy chiếc thuyền hàng lớn tám ngàn liêu này ở trước mặt Long Hành.
“Đừng hòng!”
Long Hành hừ một tiếng, truy kích Sở Hi Thanh như hình với bóng.
Lúc này, hắn đã cảm thấy Sở Hi Thanh rất khó chơi.
Thực lực của tên này, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, nhưng cộng thêm một con Hà La Ngư, một người một thú liên thủ, công thủ một thể, sức chiến đấu tăng vọt đâu chỉ gấp đôi.
Long Hành giao thủ không dưới hai trăm kích với Sở Hi Thanh ở trên mặt sông, hàn lực của hắn khuếch tán ra ngoài, làm cho mặt sông bị bao phủ bởi một lớp băng, nhưng lại không thể làm gì Sở Hi Thanh.
Trái lại thì mấy chiếc thuyền hàng khác của hắn lại bị xúc tu của Hà La Ngư phá hoại, không còn ra hình dạng gì.
Sở Hi Thanh cũng không toàn lực giao thủ với hắn, mà tập trung vào chuyện phá hoại nhiều hơn, mười chiếc xúc tu kia cũng là một roi rồi lại một roi, nện nát mấy chiếc thuyền hàng kia.
Mấy chiếc thuyền lớn tám ngàn liêu ở trước mắt đã có dấu hiệu chìm, có thể không chịu nổi nữa, Long Hành cũng không nhịn nổi nữa.
“Hàn Thiên Trảm, chết!”
Hắn đã thi triển bí chiêu, trường kiếm màu xanh kia tuôn ra vô số ánh sáng màu xanh lam.
Nơi ánh kiếm đi qua, bảy cái xúc tu như khiên thịt ở phía trước Sở Hi Thanh đã bị chém đứt sạch.
Một kiếm này của Long Hành vẫn còn dư ba phần sức mạnh, tiếp túc chém về phía Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh thì lại sắc mặt hờ hững, cũng thi triển cực chiêu, lấy công đối công.
Cực chiêu – Phong Chi Ngân!
Một đao này, hắn chỉ cầu nhanh, tàn nhẫn, nặng! Tựa như muốn dùng một đao này để chém Long Hành ra làm hai nửa.
Điều khiến Sở Hi Thanh kinh ngạc chính là, Long Hành cũng không né tránh, cũng không đón đỡ, thế mà lại có khí thế lấy thương đổi thương, đồng quy vu tận với địch!
Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó khóe môi hơi cong lên.
Nếu như lấy thương đổi thương, vậy phải xem thân thể của ai càng mạnh hơn. . .
Hắn cũng không có ý lùi bước, thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trong tay lại càng nhanh hơn, càng ác hơn, càng nặng hơn!
Mà ngay một chớp mắt tiếp theo, đao kiếm của hai người gần như chém vào thân thể của đối phương trong cùng một lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận