Bá Võ

Chương 2230 - Điểm thiên nguyên (2)

Hoàng Thiên Viêm quét mắt qua mọi người ngồi đây, lại nhìn từ trái qua phải, lại nhìn từ phải qua trái, sau ba lần thì không khỏi tỏ vẻ thất vọng: “Không có ai sao? Không ngờ mấy tỷ Cự linh ta lại không có một anh hùng?”
Hắn âm thầm cười gằn, giọng nói cũng cực kỳ trào phúng.
Đám người này châm chọc hắn không dám chống lại, nhưng bọn họ cũng có muốn đứng ra đâu.
Trước khi tìm được pháp môn khắc chế Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh, Hoàng Thiên Viêm có điên mới điều động đại quân ra đánh với Sở Hi Thanh.
Chuyện này không có chỗ tốt nào với Hỏa Thần tộc bọn họ.
Nếu như bọn họ bảo toàn thực lực, vậy dù sau này Bất Chu sơn có biến thành thế nào, dù hắn phải gánh trách nhiệm và nhường ngôi, thì Hỏa Thần tộc vẫn cao cao tại thượng, vẫn là một trong các bộ lạc tôn quý nhất Bất Chu sơn.
Trái lại, nếu bọn họ tổn thất nặng nề trong quá trình đối kháng với Sở Hi Thanh, vậy thì sau trận chiến này, mặc kệ Sở Hi Thanh có lùi lại hay không, thì địa vị của Hỏa Thần tộc sẽ rớt xuống ngàn trượng, thậm chí còn bị các bộ lạc khác mơ ước.
Tất cả đại thần, tất cả tộc chủ, thủ lĩnh đều cứng đờ, trong mắt cũng hiện ra vài phần tức giận.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng hiểu vị Nam Thiên Đế đương đại này đã chuẩn bị sẵn sàng nhường ngôi rồi.
Đây rõ ràng là vò mẻ không sợ sứt.
Có người nói thần khu của Hỏa Thần – Diễm Dung đã hoàn thành, đang từ từ thức tỉnh.
Chuyện Hoàng Thiên Viêm muốn làm nhất đã xong, ngôi vị này không cần cũng được.
Mọi người cũng không dám đánh mặt vị thiên đế này nữa, lo lắng chọc giận Hoàng Thiên Viêm, rồi trực tiếp bắt bọn họ đi xuống chống lại đàn kiến kia.
Bọn họ bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
“Lẽ nào không có cách nào thật sao? Ta nhớ lần trước đã dùng phương pháp nhập mộng để bức lui hắn mà.”
“Nhập mộng? Ngươi nói thật? Bây giờ để tộc nhân của chúng ta nhập mộng, sau đó để đám kiến kia cắn nuốt?”
“Hơn nữa, Thần Ý Xúc Tử Đao của hắn mạnh hơn lần trước nhiều lắm.”
“Không phải, ta nói là để đám Đại La Nghĩ tộc kia nhập mộng, không thể thi pháp khiến chúng mê man đi sao? Ta từng đọc trong sách sử, ngày xưa con Chập Long kia đã dùng Mộng Huyễn chi pháp để bình định Đại La Nghĩ tộc thay cho nhân tộc.”
“Đó là Huyễn pháp, chứ không phải nhập mộng! Đại La Nghĩ tộc không có khái niệm ngủ, chúng là sinh linh mà ‘Thụy Mộng chi chủ’ căm hận nhất.”
“Huyễn pháp cũng được, chúng ta đi cầu Thái Sơ Huyền Nữ, hoặc là đi cầu ‘Vạn Trá chi chủ’ sao? Hoặc là mời bộ tộc Khổng Tước đã gần tuyệt diệt?”
Trong đám quần thần, vị đại chủ tế của Hỏa Thần – Diễm Dung cực kỳ đau đầu.
Tình hình lần này không giống với lần trước, để mọi người nhập mộng cũng không được.
Trong mắt hằn tràn đầy nghi ngờ, đi ra khỏi đội ngũ: “Một tháng trước, bệ hạ đã truyền ý chỉ để các bộ lạc sơ tán, tránh ở trong núi rừng hoang dã. Vì sao các bộ lạc đều không nghe lệnh, tất cả đều chạy đến Bất Chu sơn?”
Mọi người ở đây không khỏi hai mặt nhìn nhau một chút, không hiểu vì sao thời điểm này lại có người hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Có người nhận ra vị đại chủ tế này, thời gian gần đây vị này vẫn luôn kêu gọi khắp đỉnh núi, chiêu hồn gọi phách của Hỏa Thần – Diễm Dung.
Trong đó có một vị Cự linh giải thích: “Đại chủ tế, đúng là bệ hạ đã truyền ý chỉ xuống. Vấn đề là các bộ đều không có lương thực, trốn ở nơi hẻo lánh là không có vấn đề, nhưng lương thực của các bộ đều không chống đỡ nổi.”
“Ngoài ra, Đại La Nghĩ tộc ngày đi năm vạn dặm, chiến tuyến kéo dài hơn ngàn dặm, đôi mắt kép của chúng có thể thăm dò phạm vi mấy ngàn dặm, còn cả vị Vô Cực Đao Quân có thể cảm nhận địch ý và sát niệm kia chỉ huy từ xa.”
“Chúng ta muốn tránh là có thể tránh được sao? Từ sau khi đàn kiến kia vượt qua sa mạc Xích Hồng, chúng bắt đầu càn quét khắp nơi, rất nhiều bộ tộc đều không trốn được, bị diệt toàn tộc. Dưới sự khủng hoảng, các bộ đều chạy về Bất Chu sơn.”
Đại chủ tế không khỏi nhíu mày.
Hắn biết người này nói thật.
Tất cả thổ địa quanh Bất Chu sơn đều rất màu mỡ, sản vật phì nhiêu, các bộ lạc đều là cơm áo không lo.
Bất Chu sơn lại có các thần che chở, bao năm qua mưa thuận gió hòa, không phải lo lắng về nạn đối, vì vậy các bộ tộc đều không có thói quen tích trữ lương thực.
Thật ra bọn họ có thể lấy nô bộ làm lương, có một số nô bộ ăn rất ngon, tựa như nhân tộc, tựa như Tích tộc, vân vân…
Vấn đề là những bộ lạc tầng dưới chót lại không có nô bộ gì cả.
Bọn họ vừa không có năng lực này, cũng không có tư cách này.
“Thì ra là vậy.”
Đại chủ tế hít một hơi: “Ta nhớ bệ hạ còn hạ lệnh, tất cả các bộ đều phải đào hố sâu để ứng đối với đàn kiến. Vì sao các bộ đều ngoảnh mặt làm ngơ?”
Đám kiến này cũng am hiểu đào hang, thậm chí còn nắm giữ Thổ độn rất mạnh.
Nhưng Hoàng Thiên Viêm đoán rằng, Sở Hi Thanh không dám để đàn kiến này chui vào trong đất.
Như vậy sẽ tăng nguy cơ mất khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận