Bá Võ

Chương 1479: Hoàn toàn xứng đáng (2)

Sở Hi Thanh vẫn nhớ một câu nói từ hiện đại, giang hồ không chỉ có đánh đánh giết giết, mà còn có nhân tình qua lại.
Đại đa số võ tu ở quanh sơn môn nghe vậy thì đều được yêu mà sợ, vẻ mặt lo sợ, dồn dập chắp tay đáp lễ.
“Không dám!”
“Đao Quân quá khách khí!’
“Bá thể của Đao Quân quá mạnh mẽ, Ngô mỗ bội phục!”
“Vô chiêu mà thắng, hôm nay Đao Quân đã làm cho chúng ta mở mang tầm mắt!”
Thật ra có rất nhiều người trong số họ là chạy đến thua tiền.
Còn có một số người là mang tâm tư âm u đến nhìn trò hề của Sở Hi Thanh.
Nhưng thời khắc này, Sở Hi Thanh rất khiêm tốn, ung dung rộng lượng, thật sự là để cho bọn họ ngại ngùng.
Đây chính là Huyết Nhai thánh truyền của Vô Tướng thần tông!
Là Vô Cực Đao Quân, người không xuất một đao cũng có thể ép cho Thần Ma Đao Quân – Vạn Kiếm Sinh quỳ xuống chịu thua!
Nói không chừng mấy năm sau vị này sẽ đăng đỉnh mười vị trí đầu Thiên Bảng như Bá Võ Vương năm xưa.
Thậm chí là vô địch thiên hạ như Huyết Nhai Đao Quân!
Thử hỏi đây là loại sức nặng như thế nào?
Sắc mặt mày người không khỏi đỏ lên, chỉ cảm thấy mặt mũi mất sạch.
Dù là bọn họ đặt cược lên người Thần Ma Đao Quân – Vạn Kiếm Sinh, thua đến mất cả quần, nhưng trong lòng cũng không có uất ức gì.
Cũng có người sinh lòng nghi ngờ và khó hiểu.
Vị này hoàn toàn khác với lời đồn đại.
Trong lời đồn, Sở Hi Thanh là một tên cuồng ngạo vô lễ, không coi ai ra gì.
Ngày xưa, người này đi từ Đông Châu đến thành Vọng An, một đao trấp áp tất cả thiếu niên anh kiệt ven đường, cuồng ngạo bừa bãi, ngông cuồng tự đại.
Nhưng vị ở trước mặt bọn họ, ngoại trừ có thủ đoạn hung ác khi đối địch ra, thì rõ ràng là một quân tử khiêm tốn, mạnh hơn vị Thần Ma Đao Quân kia nhiều.
Sở Hi Thanh thì lại hơi mỉm cười, chắp tay lần nữa: “Thứ lỗi!”
Hắn đã ngự không mà lên, bay về phía đỉnh núi.
Diệp Tri Thu đứng ở phía xa xa không khỏi ‘chậc’ một tiếng.
Nàng nghĩ thầm, cái tên này rất biết giả vờ, sao ngày xưa mình không nhận ra nhỉ?
Nhưng Diệp Tri Thu cũng biết, cách làm người làm việc của Sở Hi Thanh thật ra vẫn chưa từng thay đổi.
Khác biệt ở chỗ địa vị giang hồ của Sở Hi Thanh đã thay đổi thôi.
Trước kia hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ, không có tài không có thế, bừa bãi vô danh.
Bây giờ hắn đã danh chấn thiên hạ, công thành danh toại. Tiền đồ tương lai càng không thể đong đếm!
Cảm nhận của thế nhân đối với hắn cũng trở nên khác biết.
Sau khi Sở Hi Thanh rời đi, Ma Lưu Đao Quân – Trang Nghiêm cũng xuất hiện ở bên cạnh Vạn Kiếm Sinh.
Hắn nhẹ nhàng nhìn bóng người Sở Hi Thanh một chút, sau đó giơ tay vồ một cái, mang theo Vạn Kiếm Sinh đang tuyệt vọng như chết rời đi.
Thương Hải Thạch ở trên trời cũng thở dài một hơi.
Hắn thấy Sở Hi Thanh dùng Bá thế và Nhai Tí Đao đánh bại thầy trò Vạn Kiếm Sinh, trong lòng lại không có quá nhiều cười trên sự đau khổ của người khác.
Thương Hải Thạch vừa nghĩ đến cái Bá thể càng ngày càng mạnh mẽ của Sở Hi Thanh, liền cảm nhận được một luồng áp lực không tên.
Nếu sau này hai người bọn họ giao thủ lần nữa, mình có thể chém nát cái mai rùa đó sao?
Thương Hải Thạch nghĩ đến trận chiến trong Vân Hải tiên cung, khóe mắt không khỏi co giật.
Cái này đã trở thành một trong số ít chuyện mà Thương Hải Thạch không nắm chắc.
Ngày xưa, dù hắn thua trong tay Ma Lưu Đao Quân – Trang Nghiêm, Thương Hải Thạch cũng không quá ủ rũ.
Hắn biết mình chỉ thua ở tuổi tác, quá trẻ tuổi, tích lũy chưa đủ.
Nhưng mà Sở Hi Thanh thì khác, tương lai của cái tên này quả thật là không thể đong đếm, có vô hạn khả năng.
Thương Hải Thạch nghĩ đến đây, không khỏi thở dài lần nữa, sau đó thân hình hóa thành một đám mây, tiêu tan ở không trung.
Mà sau khi một đám cao nhân đương đại lục tục rời đi, quanh sơn môn lại bắt đầu ầm ĩ sôi sục.
Không chỉ đám đệ tử Vô Tướng thần tông hưng phấn không thôi, mà rất nhiều võ tu giang hồ cũng túm năm tụm ba, bắt đầu bàn luận sôi nổi.
“Vô chiêu mà thắng! Vô Cực Đao Quân lấy đao thành danh, toàn bộ quá trình lại không rút đao. Ai có thể ngờ được kết quả lại như vậy chứ?”
“Kết quả của trận chiến này, chắc chắn sẽ chấn động đại giang nam bắc!”
“Đáng chết! Ta thua thảm rồi. Mấy tháng trước hắn chỉ có thể đánh hòa với Tử Mi Thiên Quân.”
“Móa, Vạn Kiếm Sinh chết tiệt! Lão tử tưởng là lần này nhất định sẽ thắng, liền ném tất cả tích lũy trong mấy năm này vào. Nếu không phải Vô Cực Đao Quân nói cho lộ phí, thì ta cũng không biết về nhà thế nào nữa.”
“Ha ha! Cứ cách vài tháng, Vô Cực Đao Quân lại để cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Lần trước ta đã ăn thiệt thòi rồi, lần này thay đàn đổi dây, cuối cùng cũng coi như kiếm lại vốn.”
“Chư vị, ta lo lắng chính là thế cục trên giang hồ. Vô Cực Đao Quân không thể nghi ngờ là một người thiên tư cái thế, anh kiệt đương đại, không đến mấy năm, nhất định sẽ lại là một Huyết Nhai Đao Quân! Tương lai, chỉ sợ Vô Tướng thần tông lại trấp áp thiên hạ!”
“Ha ha! Hơn một vạn năm qua, Vô Tướng thần tông trấn áp thiên hạ rất nhiều lần, giang hồ vẫn bình yên vô sự đấy thôi? Không có gì phải lo lắng cả.”
“Chúng ta tự nhiên không cần lo, sợ là có mấy người không chịu được.”
“Sóng gió đã nổi lên rồi! Vị Vô Cực Đao Quân này chỉ thiếu thời gian mà thôi, hắn mới là ngũ phẩm, còn chưa có thành tựu.”
“Nếu như hắn có thành tựu, e rằng còn khó ứng phó hơn cả Huyết Nhai Đao Quân. Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, cộng thêm Nhai Tí Đao vô địch thiên hạ, chà chà! Huyết Nhai Đao Quân ngày xưa hết lực mà chết, mà bây giờ, người nào có thể tiêu hao được Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết?”
“Chưa nói đến Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, chỉ là cái Bá thể kia thôi, có mấy người trong thiên hạ này có thể làm được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận