Bá Võ

Chương 2513 - Ngân Hà chi chủ

Cái gọi mà minh, minh tàng vậy. (rõ ràng che giấu)
Tại thời đại thượng cổ, Thiên đế đời thứ sáu Thương Hoàng tạo chữ, hắn quan sát thiên địa, lại kết hợp thiên đạo, lấy ba ngàn thiên quy làm trụ cột, sáng tạo ra Phù Văn và Ngôn Linh chi pháp, trở thành Sáng Đạo Giả của hai thiên quy này.
Từ đó về sau, mỗi một loại thiên quy, mỗi một loại đại đại, đều có văn tự đại biểu riêng.
Thương Hoàng sáng chế một chữ Minh này, để chỉ đoạn thời gian giữa hoàng hôn và ban đêm, hoặc là lúc rạng sáng.
Màn trời che đậy bầu trời, thái dương còn chưa hoàn toàn bay lên, hoặc là chưa hoàn toàn hạ xuống.
Thương Hoàng lại dùng chữ Minh này, đại biểu cho âm linh nằm ở giữa sống và chết, bởi vậy còn sinh ra thiên quy đặc biệt.
Minh Hải U Đô cũng được xưng là Minh giới.
Khi hai người Sở Hi Thanh đi theo Tư Hoàng Tuyền và Tinh Vệ bước vào Minh giới, liền cảm ứng được vô số lực lượng tử linh tụ tập lại, chúng đang ra sức chèn ép và bài xích hắn ra khỏi Minh giới.
Long khí của Sở Hi Thanh là ý chí và tinh khí của vô số nhân tộc tạo thành, trên một trình độ nào đó, nó đại biểu cho Sinh, tự nhiên sẽ bị bài xích khỏi nơi này.
Minh giới cũng có lực lượng tương tự với long khí Nhân đạo.
Minh Hải U Đô được đại đa số âm linh trên thế gian coi là nhà, là nơi bọn họ náu thân, ngủ yên, cũng ký thác vô số ý niệm của âm linh.
Vì vậy theo lý thuyết, thân làm Nhân hoàng, Sở Hi Thanh là không thể tiến vào nơi này.
Nhưng lần này có Tư Hoàng Tuyền và Tinh Vệ đi cùng.
Đặc biệt là Tư Hoàng Tuyền, pháp lực của nàng đạt đến trạng thái cực thịnh khi ở Minh Hải U Đô.
Khi hai nữ giương cánh, những lực lượng kia đều bị họ gạt ra hai bên.
Bọn họ dọc theo Minh tuyền, một trong cửu tuyền, như hai tia chớp xanh bay về phía U Đô.
Sở Hi Thanh đi theo sau lưng hai người, hứng thú nhìn bốn phía.
Hắn tò mò về tất cả mọi thứ ở Minh giới này.
Dựa vào lời nói của Thần Xích Hỏa, cái gọi là Minh Hải, vốn được gọi là Hắc Hải, là một đại dương khổng lồ giống như một cái hồ trong lòng đất. Có người nói nó rộng mấy trăm dặm, vô biên vô hạn.
Cái gọi là Cửu tuyền, đều bắt nguồn từ Minh Hải, lại quy về Minh Hải.
Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Minh tuyền bên cạnh hắn.
Đó hẳn là một mạch nước ngầm, sau đó bị các thần lấy ra, khiến nó trở thành một dòng sông suối chảy quanh Minh giới.
Tác dụng ban đầu của nó là ngăn cản âm linh ra vào, có thể coi như là tường cao bên trong ngục giam, sau đó Minh đế đời đầu đã cải tạo lại, để nó trở thành con sông bảo vệ thành U Đô.
“Hoàng Tuyền, Minh tuyền này vẫn luôn như vậy sao?”
Minh Hải U Đô nghe vậy thì hơi sững sờ, cũng nhìn sang Minh tuyền.
Vẻ mặt nàng mờ mịt, lắc đầu: “Ta không biết, trước kia ta chưa từng đến đây.”
Tinh Vệ thì lại “A” một tiếng, suy tư nói: “Đúng là hơi khác với trước kia, nói như thế nào đây? Trong âm hà có rất nhiều tinh lực hệ thủy, nồng độ cực mạnh. Lượng lượng cũng không đúng, ít hơn một phần mười so với trước kia. Rất kỳ lạ, giờ cũng không phải thời điểm nước xuống.”
Sở Hi Thanh ngửa đầu nhìn bầu trời, trong mắt hiện ra vẻ kính phục: “Hay cho Thủy Thần – Thiên Công! Là ta coi thường vị Tổ thần này, thậm chí cửu tuyền cũng không buông tha.”
Ba nữ ở bên cạnh nghe vậy thì đều mơ hồ.
Là thế nào? Cửu tuyền cũng không tha là sao? Thủy Thần – Thiên Công lợi hại thế nào?
Thanh Long vẫn trong tay áo Lục Loạn Ly đã thò đầu ra: “Nói đến ta cũng thấy kỳ lạ, chắc các ngươi cũng phát hiện rồi, lực lượng thủy nguyên trong thiên địa này vẫn đang hội tụ về tinh không. Vị Tổ thần kia vẫn luôn rất có ý tưởng, nói không chừng là đang mưu đồ chuyện lớn nào đó. Đồng Hoàng bệ hạ từng nói, vị này mạnh hơn Hỏa Thần không não kia nhiều lắm.
Sở Hi Thanh mỉm cười: “Thời gian gần đây, ta cũng nhận được tấu chương từ các địa phương, nói là mực nước các nơi đều đang giảm xuống. Ta lệnh Đô thủy giám điều tra khắp nơi, mới phát hiện những thứ này là do các thần hệ Thủy can thiệp.”
“Nếu như ta đoán không sai, Thủy Thần – Thiên Công đang chuẩn bị ngưng tụ một Ngân Hà trên tinh không! Chắc là Thủy Thần – Thiên Công đã âm thầm chuẩn bị nhiều năm, vì chế tạo một bộ thần khí đầy đủ, dùng để khống chế tất cả hệ thủy trong thiên địa.”
“Ngân hà?”
Tinh vệ lập tức phản ứng lại: “Hắn muốn tụ tập tinh lực và thủy nguyên thành sông, từ đó khống chế tinh không?”
Tinh Vệ nghĩ thầm, Thủy Thần – Thiên Công quả thực là rất khí phách.
“Đâu chỉ là khống chế tinh không?”
Thanh Long ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Đây còn là một ‘nghi thức’ cực kỳ mạnh mẽ, nếu như hắn thành công, hắn có thể đạt đến cảnh giới Tạo Hóa chúa tể giống như Đông Hoàng.”
Tinh Vệ lại lắc đầu: “Không thể! Côn Bằng đại thần và Huyết Hải lão tổ sẽ không để hắn thành công, Băng Thần – Huyền Đế cũng sẽ không muốn nhìn thấy hắn thành công, Hắc Thủy chúa tể cũng sẽ không ngồi chờ chết.”
Đối thủ lớn nhất của Thủy Thần – Thiên Công trên Thủy pháp chính là Ứng Long.
Song phương từng cạnh tranh vị trí Thánh Giả của Thủy pháp, cuối cùng Ứng Long thua cuộc, lui một bước thành Thánh Giả của Vân pháp và Vụ pháp.
Bây giờ, Ứng Long đời cuối lại không rõ tung tích.
Nhưng ngoại trừ Ứng Long ra, còn có Côn Bằng – Thần Thôn Hải, và Huyết Hải lão tổ, đặc biệt là Huyết Hải lão tổ.
Hắn vốn là chủ nhân Minh Hải, là một thần linh Hỗn Độn cực mạnh, tên cũng không phải Huyết Hải, mà là ‘Hắc Hải chi chủ’.
Vị lão tổ này khống chế Hắc Hải, còn được gọi là ‘Vạn Hải chi chủ’, là một trong những Chân Linh mạnh nhất của Thủy pháp.
Sau đó Thủy Thần – Thiên Công dẫn 12 Tổ thần Bàn Cổ đánh xuống Hắc Hải, cuối cùng chia Hắc Hải ra làm hai.
Phần lớn thành Minh Hải, phần nhỏ diễn biến thành Huyết Hải.
Hắc Hải chi chủ cũng trở thành Huyết Hải lão tổ.
Người này hận các thần Bàn Cổ đến tận xương, từng lập lời thề sẽ không tiếc tất cả để tiêu diệt toàn bộ hậu duệ của Bàn Cổ.
Có thể tưởng tượng được, Huyết Hải lão tổ sẽ có thái độ gì với chuyện Thủy Thần – Thiên Công ngưng tụ Ngân hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận