Bá Võ

Chương 826: Sở Nhất Đao (6)

Lệ Thiên Công quả thật là có một tay luyện khí thuật siêu tuyệt, có thể khiến những võ tu kia làm việc thay cho hắn.
Nhưng mà người tựa như Sở Hi Thanh, dù cho hắn có trừ khử thì cũng có hậu hoạn vô tận.
Đối với những người như vậy, phải cẩn thận mà lại cẩn thận.
Lệ Thiên Công đang nghĩ đến đây, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền vào, động thời một tiếng nói trong sáng lạnh lẽo cũng truyền vào trong: “Lệ đại khí sư có ở đây không? Tại hạ Chúc Không Minh cầu kiến.”
Chúc Không Minh? Là hạng 6 Thần Tú Thập Kiệt đao? Chúc Không Minh xếp hạng 82 trên Thanh Vân Tổng Bảng?
Lệ Thiên Công nghĩ thầm, lẽ nào người này cầu mình luyện đao cho hắn?
Người này cũng sắp trở thành đệ tử nội môn của đại tông môn, hơn nữa còn rất có tiền.
Lệ Thiên Công hơi suy nghĩ một chút, liền ném mấy quyển sách ở trên bàn vào trong ngăn kéo, sau đó ung dung không vội mà ngồi đàng hoàng.
“Vào đi, cửa không khóa!”
Lúc này, Chúc Không Minh đẩy cửa mà vào.
Hắn tầm mười lăm tuổi, tuổi tác không khác Sở Hi Thanh là mấy, sau lưng cõng một thành trọng đao, trên trán buộc dây cột tóc, ngũ quan có góc có cạnh tựa như điêu khắc. Ánh mắt thì lại sắc bén như kiếm, khiến người không thể nhìn thẳng, có vẻ như cực kỳ nhuệ khí.
Sau khi mở cửa phòng, hắn cũng không hành lễ với Lệ Thiên Công, liền trực tiếp chống ở cửa mà hỏi: “Nghe nói cách đây không lâu, Lệ đại sư đã từng có xung đột với Sở Hi Thanh?”
“Đúng là có việc này, nhưng ngươi hỏi cái này làm gì?”
Lệ Thiên Công nhíu chặt lông mày, lòng thầm nói đây là kẻ lắm mồm nào? Tin tức truyền thật nhanh.
Khóe môi Chúc Không Minh lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Ta còn nghe nói ngày xưa ngươi từng thả tin ra ngoài giang hồ, ai dám dùng đôi song đao Kim Ngọc Lương Duyên đao mà chưa được ngươi cho phép, thì ngươi nhất định sẽ lấy tính mạng của hắn? mà bây giờ, đôi Kim Ngọc Lương Duyên đao này, đang ở trong tay Sở Hi Thanh.”
“Đúng là có việc này!”
Lệ Thiên Công nghe vậy thì mỉm cười: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi này là đệ tử nội môn của Vô Tướng thần tông, nơi này là thuyền của Tam Bình cư sĩ. Lẽ nào ngươi dám giết hắn ở trên thuyền này sao?”
“Tam Bình cư sĩ không cấm so tài luận bàn ở trên thuyền.”
Sắc mặt Chúc Không Minh lạnh lùng, khí tức ác liệt: “Ta muốn biết, lời ngươi nói có tính hay không? Nếu như là thật, ta có thể quyết một trận sinh tử với hắn, giúp ngươi làm thịt hắn, ngươi phải luyện cho ta một thanh đao tốt.”
Da mặt Lệ Thiên Công không khỏi co quắp lại, cơ bắp trên mặt cũng cứng đờ: “Lời nói của lão tử đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng mà người biết mình đang nói gì sao? Ngươi không sợ Vô Tướng thần tông và Tam Bình cư sĩ báo thù?”
Thiếu niên trên giang hồ bây giờ đều hung hãn như vậy sao? Đều không sợ chết như vậy sao?
“Ta biết!” Ánh mắt của Chúc Không Minh có lý trí rõ ràng, cũng lạnh lẽo như đao: “Ta đã là đệ tử nội môn của Thần Hoang Bất Lão thành, sẽ không sợ bọn họ. Ta và Sở Hi Thanh phân thắng bại, cũng quyết sinh tử, quang minh chính đại giết hắn trong trận chiến sinh tử, có gì mà phải sợ? Nếu Tam Bình cư sĩ muốn lấy lớn ép nhỏ, không tuân thủ quy củ giang hồ, vậy ta cũng nhận!”
Sau đó, hắn lại nhìn Lệ Thiên Công, trong mắt lộ ra ý cháy bỏng: “Ngươi cũng biết ta phải mạo hiểm rất nhiều, vì thế ta muốn một thanh đao tốt, cấp bậc ít nhất là tam phẩm.”
Nếu như có một thanh bảo đao tam phẩm, thực lực của hắn có thể tăng vọt lên mấy lần! Đáng giá để hắn mang mạng ra đánh.
Lệ Thiên Công không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, suy nghĩ nên từ chối thế nào.
Thật ra hắn không trêu chọc nổi Sở Hi Thanh.
Chỉ những cao thủ thần bí bên cạnh Sở Hi Thanh thôi, cũng đã khiến hắn kiêng kị ba phần rồi.
Nếu như Sở Hi Thanh có chuyện gì, những người này nhất định sẽ lấy mạng của hắn!
Tính tình của Lệ Thiên Công cổ quái, nhưng không phải là kẻ ngu.
Chúc Không Minh thấy ánh mắt của hắn lấp lóe, không khỏi nhíu mày lại, mắt hiện lên vẻ xem thường: “Lệ Thiên Công, ngươi sẽ không sợ tên Sở Hi Thanh kia chứ? Nói một câu đi, lời ngươi nói trên giang hồ còn tính hay không?”
Lệ Thiên Công nghe vậy, nhất thời bị kích động, liền hừ lạnh một tiếng: “Đánh rắm! Lệ mỗ há lại e ngại một tên nhãi ranh?”
Lời này vừa rơi xuống, Lệ Thiên Công liền cảm thấy hối hận luôn, hắn vội vàng đổi giọng: “Có điều. . .”
Chúc Không Minh thì không cho Lệ Thiên Công có cơ hội đổi giọng: “Vậy thì quyết định như thế đi!”
Chúc Không Minh trực tiếp quay người ra khỏi phòng, sau đó hắn phát ra tiếng rống như lôi đình, chấn động toàn bộ phi thuyền.
“Tú Thủy Sở Hi Thanh có ở đây không? Tại hạ Chúc Không Minh, hạng 6 Thần Tú Thập Kiệt đao. Nghe nói chiến tích của các hạ gần đây rất kinh người, có hi vọng tiến vào tám mươi vị trí đầu của Thanh Vân Tổng Bảng, trèo lên đầu Chúc mỗ. Chúc mỗ không phục, muốn thử thân thủ của Sở Nhất Đao ngươi. Không biết các hạ có dám đánh với ta một trận, đã phân thắng bại, cũng quyết sinh tử?”
Thời điểm này, Sở Hi Thanh vừa mới nằm xuống, chuẩn bị vào mộng cảnh để nghiên cứu võ đạo.
Hắn nhất thời sửng sốt, sau đó cầm đôi Kim Ngọc Lương Duyên đao kia, rồi nhảy xuống giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận