Bá Võ

Chương 1147: Thần uy Huyết Nhai (4)

“Thiên hộ Ma Khắc Liệt là Kim quan Thiên hộ của Ma La Bộ!”
Ngôn Đông Bằng cố nén đau nhức, sắc mặt dữ tợn và oán hận mà nhìn Sở Hi Thanh: “Các ngươi đều phải chết, chắc chắn phải chết!”
Trong mắt hắn ngậm lấy oán hận vô tận và không cam lòng, hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh và Diệp Tri Thu ở bên ngoài nghe thấy lời này thì hơi rung lên.
Bọn họ đều không ngờ việc tinh luyện tinh huyết La Hầu lại thuận lợi như vậy.
Sau đó Sở Hi Thanh lại hơi khó hiểu mà hỏi: “Vì sao các ngươi lại làm chuyện này? Các ngươi làm thợ săn bí dược ở Bất Chu sơn này, một đơn hàng có thể kiếm mấy trăm vạn, tội gì phải như vậy?”
Ngôn Đông Bằng lạnh lùng hừ một tiếng, yên lặng không nói gì.
“Không phải bọn họ không muốn làm, mà là không làm được.” Diệp Tri Thu đã chặt đầu hơn tám mươi người còn lại, lúc này đã đi vào trong quán rượu.
Nàng cười nhạo một tiếng: “Ngươi không phát hiện ra sao? Thực lực của mấy người này quá kém. Dù có tìm được bí dược thì cũng không thể giúp người khác lấy được. Không có sức chiến đấu của tứ phẩm cấp Thiên trụ, vậy thì làm thợ săn bí dược kiểu gì?”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, sau đó lại thoải mái.
Công nhận, những tài liệu chính của bí dược tứ phẩm kia, không chỉ rất khó tìm mà còn có nguy hiểm cực lớn. Có lúc thậm chí còn không thể mượng lực lượng bên ngoài, mà cần phải tự đối mặt.
Đặc biệt là nghi thức thăng cấp sau khi dùng bí dược, còn cần người có sức chiến đấu đáng tin cậy để hộ pháp.
Nếu như nghi thức thất bại, vậy kết cục sẽ giống như Thiết Cuồng Nhân.
Đây chính là vì sao Kỳ Đao ma tượng – Lệ Thiên Công lại trở thành bánh trái thơm ngon trên giang hồ.
Vị này chế tạo đao kiếm giúp người khác, quả thực là có thể gia tăng sức chiến đấu của võ tu lên trên diện rộng, giúp bọn họ có nhiều tỷ lệ thành công hơn.
“Còn nữa, nếu như ta đoán không sai, mấy tên này hẳn là võ tu xuất thân từ Bất Chu sơn chứ không phải Thần Châu chúng ta.”
Vẻ mặt Diệp Tri Thu lạnh lẽo nhìn Ngôn Đông Bằng: “Công pháp của những người này không thuần, căn cơ quá cạn, tuyệt đối không phải võ tu Thần Châu chúng ta. Hắn có thể dựa vào một môn công pháp tàn khuyết mà tu luyện đến tứ phẩm, thiên phú cũng không tầm thường đâu.”
Sắc mặt Ngôn Đông Bằng tái nhợt, lặng lẽ cười gằn: “Nếu như Ngôn mỗ xuất thân Thần Châu, có thể tu luyện công pháp chính thống, thì làm sao lại có chút tu vị như bây giờ? Chúng ta quả thực là không thể làm thợ săn bí dược, nhưng với đám heo chó giống như các ngươi, lão tử giết một con cũng kiếm được mấy trăm vạn, còn có thể lĩnh thưởng từ các bộ lạc Cự linh kia, tháng ngày trôi qua rất sung sướng.”
Ánh mắt Sở Hi Thanh nhất thời chìm xuống.
Hắn vừa mới quan sát rồi, pháp khí trên người mấy kẻ này rất không tầm thường, cũng không biết là bọn họ đã hãm hại bao nhiêu người rồi.
Diệp Tri Thu thì lại nở nụ cười khinh thường: “Những kẻ này đều xuất thân từ nô binh của Cự linh, là dựa vào ức hiệp người cùng tộc để lập nghiệp, bọn họ thối nát từ gốc rễ rồi. Dù bây giờ tha cho bọn họ, thì bọn họ vẫn dựa vào ăn máu thịt của người cùng tộc để sống, đều sẽ bán mạng cho đám Cự linh kia. Hừ, một đám cặn bã!”
Ngôn Đông Bằng lại trợn mắt lên: “Đây còn không phải là lỗi của các ngươi? Nếu không phải các tông phái Trung Nguyên các ngươi không chịu viện trợ chúng ta, đám thợ săn bí dược kia cũng không chịu đổi công pháp và đan phương bí dược cho chúng ta, thì chúng ta cần phải làm thế này sao?”
Đúng lúc này, có tiếng còi thê lương truyền vào từ bên ngoài.
Tâm thần Ngôn Đông Bằng chấn động, mắt hàm chứa một vệt kỳ dị: “Là Ma Khắc Liệt! Hắn và dũng sĩ của hắn đã đến, bọn họ đã đến bên ngoài thung lũng.”
Ngôn Đông Bằng lại cười ha ha một tiếng: “Hắn là vương tử của Ma La Bộ, dưới trướng có một đội Bách hộ, còn có thể điều động nô binh, điều động ít nhất hai vạn đại quân, hôm nay Ngôn mỗ chết tại đây, các ngươi cũng không sống được. Lão tử sẽ chờ các ngươi ở bên dưới.”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, lòng thầm nói ta đánh không lại, chẳng lẽ còn không biết chạy sao? Địa hình nơi này rất dễ chạy trốn nha.
Đương nhiên cũng không cần phải trốn.
Diệp Tri Thu cũng mỉm cười: “Nhiều người thì lại có ích gì? Sư đệ này của ta tu luyện chính là Nhai Tí Đao!”
Khí tức của Ngôn Đông Bằng không khỏi cứng lại.
Hắn là người bản địa Bất Chu sơn, chưa bao giờ nghe nói đến Nhai Tí Đao gì cả.
Nhưng bây giờ hắn đã biết rồi.
Chuyện này quả thực là nằm ngoài lẽ thường, địch càng nhiều, sức chiến đấu của tên này lại càng mạnh.
Song chỉ của Sở Hi Thanh bắn ra một đạo đao cương, xuyên thủng mi tâm của Ngôn Đông Bằng.
Sau đó, hắn cũng nhìn ra phía bên ngoài: “Kẻ này đến rất đúng lúc, chúng ta đi gặp vỡ vị Kim quan Thiên hộ này thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận