Bá Võ

Chương 1770: Hắn là Sở Tranh (3)

Nhưng khi nhóm năm mươi kỵ binh của Tần Tịch Nhan lao nhanh trên đường, phía trước đột nhiên nổ ầm ầm, vô số mũi thương đá lao ra khỏi mặt đất, từng cái mũi thương ác liệt tạo thành một thương trận dày đặc mà nguy hiểm.
Tất cả cây cối hai bên đều bị nổ tung, chỉ chớp mắt đã hình thành hàng ngàn hàng vạn mâu gỗ, bắn chụm về phía bọn họ.
Con ngươi Tần Tịch Nhan co lại: “Bỏ ngựa!”
Thật ra độn pháp của bọn ho phải nhanh hơn tọa kỵ dưới thân.
Nhưng tác dụng lớn nhất của ngựa chính là tiết kiệm thể lực và chân nguyên.
Bọn họ một người ba ngựa, có thể làm cho tất cả mọi người duy trì trạng thái tốt nhất.
Mà giờ phút này, ngựa đã trở thành trói buộc.
Tất cả mọi người đều dồn dập bay lên, né tránh những thương đá và mâu gỗ nguy hiểm kia.
Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, bởi vì một màn mưa tên chợt bắn ra từ phía sau sườn núi ở cách đó bốn dặm.
Vẻ mặt Tần Tịch Nhan giật mình kinh hãi nhìn sang bên kia.
Bên kia là 2700 cung thủ, bọn họ không chỉ dùng cung trăm thạch, mà còn điều khiển không dưới ba mươi chiếc Tru Thần nỏ.
Những người này mai phục ở nơi đây, dùng trận pháp che đậy khí cơ, khiến cho một nhị phẩm như nàng cũng không thể phát hiện.
Mưa tên bao trùm đỉnh đầu, đồng thời vô số bóng đen xuất hiện ở bốn phương tám hoặc, bọn họ hoặc là chui ra từ lòng đất, hoặc là chạy ra từ hai bên rừng, một thân mũ giáp chỉnh tề, không có ai thấp hơn ngũ phẩm.
Càng làm cho Tần Tịch Nhan giật mình chính là, một bóng người mặc chiến giáp màu vàng xuất hiện ở trên không trung.
Theo người này khoát tay, một cánh cửa thanh đồng cực lớn đã xuất hiện sau lưng hắn, đồng thời vô số binh khí mạnh mẽ lao từ bên trong ra ngoài.
Chúng nó mang theo lực lượng như hủy thiên diệt địa, bắn thẳng xuống dưới mặt đất.
“Tần Thắng!” Con ngươi của Tần Tịch Nhan co rút lại, trong lồng ngực tràn đầy tức giận và hận thù: “Ngươi dám?”
Tần Thắng đứng trên không trung lại lạnh lùng nhìn xuống dưới: “Là ngươi tự tìm đường chết! Ngươi cấu kết với phản tặc, đại nghịch bất đạo, người người đều có thể giết ngươi.”
Lồng ngực Tần Tịch Nhan tràn đầy khó chịu.
Nàng rất muốn hỏi Tần Thắng, hắn làm như vậy, đã hỏi ý của lão tổ Tần Phụng Tiên chưa?
Sau khi nàng chết, Tần Thắng phải làm gì để động viên bộ hạ cũ của tỷ tỷ Tần Mộc Ca của nàng? Thiết Sơn Tần thị còn có bao nhiêu lực lượng để ứng phó với Vô Tướng thần tông?
Nhưng trước đó, nàng cần phải ứng phó với nguy cơ sống còn trước mắt đã.
“Phá vòng vây, phía đông!”
Phía đông là thành Vọng An, là lối quay về.
Tần Tịch Nhan đoán là Tần Thắng nhất định sẽ bố trí mai phục ở ba phương hướng khác.
Chỉ có phía đông là hơi yếu kém một chút, cũng là sinh cơ của bọn họ.
Cùng lúc đó, Tần Tịch Nhan vung trường đao lên, một con cự thú Nhai Tí cực lớn hiện ra ở phía sau nàng.
Đao khí quét ngang trời, phản xạ và bẻ gãy chín phần mười mũi tên bắn đến.
Nhưng mà Tần Tịch Nhan lại không đủ lực để chống đỡ chiêu thực Vạn Binh Thần Tịch kia của Tần Thắng.
Sau khi nàng giúp thuộc hạ chống đỡ mưa tên, dù dùng toàn lực cũng chỉ có thể đẩy được bảy phần mười.
Mắt thấy đám binh khí bắt nguồn từ ‘Lê Tham chi môn’ kia sắp sửa bùng nổ ra lực lượng tịch diệt. Một gia tướng ở bên cạnh Tần Tịch Nhan, đột nhiên lao thẳng đến, che ở trước người Tần Tịch Nhan.
“Quận chúa, đưa mọi người đi đi.”
Đúng lúc này, thân thể của hắn cũng nổ tung, một mảnh cương lực hùng vũ và huyết quang quét ra bốn phía.
Nó tựa như một tấm khiên cực lớn, ngăn chặn đám binh khí tam phẩm kia một lát, sau đó cũng kích nổ lực lượng tịch diệt ở phía trên.
Mắt Tần Tịch Nhan trợn trừng trừng, muốn rách ra mí mắt.
Nàng liếc mắt nhìn Tần Thắng, sau đó không chút do dự mà quay người bay về phía đông.
Trong lòng Tần Tịch Nhan không chỉ phẫn hận đến phát điên, mà sát ý còn ngưng tụ gần như hóa thành thực chất.
Sau khi tỷ tỷ Tần Mộc Ca của nàng chết, Tần Thắng dựa vào lực lượng của lão tổ Tần Phụng Tiên mới có thể bước vào nhất phẩm.
Nhưng thực lực của người này chỉ đứng cuối Thiên Bảng, xếp hạng 98.
Tu vị của Tần Tịch Nhan đã là nhị phẩm hạ, nếu nàng dốc hết tất cả sức lực, cũng đủ để chống lại Tần Thắng.
Thậm chí có thể trọng thương hoặc giết chết Tần Thắng khi ở trạng thái bạo phát đến cực hạn.
Nhưng tiền đề là bọn họ có thể chạy ra khỏi vòng mai phục của Tần Thắng, thoát khỏi đám võ tu và binh mã dưới trướng Tần Thắng và triều đình.
. . .
Tần Tịch Nhan không biết là, cách đó khoảng ba mươi dặm có mấy người đang đứng trên Dục Nhật thần chu, nhẹ nhàng nhìn cảnh này.
“Thiên Thù Thần Ý Đao tầng 16, thiên phú của Tần Tịch Nhan này cũng rất khá.”
Ánh mắt Phong Tam hơi kinh ngạc: “Nàng đã đạt đến ngưỡng cửa để tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao.”
Hắn âm thầm vui mừng.
May mà Sở Hi Thanh ra tay đúng lúc, bằng không Vô Tướng thần tông nhất định phải tuân thủ Thần khế với Độc Cô Thủ, cho phép nàng học thức đầu tiên của Thần Ý Xúc Tử Đao.
Có người nói, đây là điều kiện để trao đổi lấy một người tên là Vô Thượng Kiếm Tâm – Hạ Bạch Thạch. Độc Cô Thủ còn đảm bảo, Thần Ý Xúc Tử Đao này chỉ dùng với Cự linh.
Tuy nói là có Thần khế đảm bảo, nhưng mà triều đình chưa hẳn là không có biện pháp.
Phong Tam lại gãi gãi đầu.
Vô Thượng Kiếm Tâm – Hạ Bạch Thạch? Cái tên này nghe quen quen!
Bạn cần đăng nhập để bình luận