Bá Võ

Chương 857: Phán quan (2)

Danh sách Thanh Vân Tổng Bảng thay đổi rất nhiều lần, hàng năm đều có hai trăm ba trăm thiên tài xuất hiện trên Thanh Vân Tổng Bảng, sau đó lại bị bao phủ trong triều cường, cuối cùng không nghe thấy danh tiếng nữa.
Sở Hi Thanh này, cũng chỉ là một thành viên trong đó thôi.
Dù người này dùng bốn mươi bốn đao đánh bại Sở Mính, bọn họ cũng không để trong lòng.
Trong mắt của hai người, Sở Mính bị thua là do kinh nghiệm chiến đấu không đủ, tên này chỉ gặp may mà thôi.
Điều đó cũng không có nghĩa là sức chiến đấu của Sở Hi Thanh nằm ở trên đại tiểu thư của bọn họ.
Có người nói, vị này còn là Kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang ở Đông Châu.
Nhưng đó chỉ là một bang phái ở địa phương thôi, trước mặt Kinh Tây Sở thị thì càng không đáng nhắc đến.
Tứ phòng của Sở gia có mười chín vị gia tướng, chọn bừa một vị cũng có thể diệt sạch Thiết Kỳ Bang này.
Càng không nói đến gia chủ của bọn họ là Hình bộ thị lang cao quý, vừa hay lại quản lý tất cả thế lực giang hồ trong thiên hạ.
Hai người bọn họ chỉ lo lắng hành vi của mình sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Sở Mính ở Vô Tướng thần tông, trở ngại chuyện nàng trở thành Huyết Nhai thánh truyền của Vô Tướng thần tông.
Trước khi lên đường, đại quản gia Sở gia đã nhiều lần dạy bảo bọn họ, mọi việc phải lấy tiền đồ của Sở Mính làm đầu.
Sở Mính có thể bắt được Huyết Nhai thánh truyền hay không, quan hệ đến hưng suy của Kinh Tây Sở thị, của tứ phòng Sở thị, vạn lần không thể thất trách.
“Đủ rồi!”
Ngay khi hai người bọn họ đang do dự chần chờ, một giọng nói khàn khàn truyền đến.
Sau đó, hai cỗ khí tức lớn lao một long một hổ xuất hiện ở hai bên trái phải của hành lang, tụ hợp lại một chỗ, cuối cùng ngưng tụ thành một người trung niên có sắc mặt tái nhợt, tuổi tầm bốn mươi, dáng vẻ khôi ngô đứng trước Sở Hi Thanh.
Mắt hắn hiện tinh mang, hơi hàm chứa ý lạnh mà quan sát Sở Hi Thanh: “Các hạ coi chúng ta là kẻ mù sao? Không nhìn ra ngươi đang ngăn cản chúng ta, cố tính thả sát thủ đi?”
“Ngươi luôn miệng nói đại tiểu thư nhà ta đùa nghịch uy phong đại tiểu thư Sở gia, nhưng mà tất cả những chuyện các hạ đang làm, há không phải là không coi tình nghĩa đồng môn ra gì sao?”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì không khỏi híp mắt lại.
Hắn biết vị trung niên cao lớn trước mắt này chính là Hổ Khiếu Long Đằng – Long Hắc Hổ.
Người này đã thay đổi trạng thái, từ một lão già thấp bé bảy mươi, biến thành một trung niên cao lớn hơn bốn mươi, da thịt cũng không còn nhăn nhúm xấu xí nữa.
Thanh quải trượng đầu rồng to lớn kia, hiện giờ lại rất vừa tay của Long Hắc Hổ.
Cũng không biết người này dùng bí pháp gì, thật sự quá thần kỳ.
Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh cũng phát hiện ngực và bắp đùi của người này có vài vết thương sâu đến tận xương.
Bởi vậy có thể thấy được, thương thế của người này cũng không kém hơn Thiết Diện Phán Quan – La Dương bao nhiêu.
Khí huyết và năng lực tái sinh của cao thủ tứ phẩm đã cực kỳ mạnh mẽ.
Thương thế bình thường thì có thể khôi phục trong giây lát.
Dù là trọng thương như cụt tay cụt chân thì cũng có thể nhanh chóng tái sinh. Dù là trái tim hay xương sống bị đánh nát, thì cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Như Thiết Diện Phán Quan – La Dương và Long Hắc Hổ, vết thương chậm chạp không khôi phục, thậm chí còn để phế phủ bại lộ ra bên ngoài như vậy, hoặc là nguyên lực trên người không đủ, hoặc là võ ý nhập thể, không thể nào trục xuất. . .
Xem ra trong trận chiến vừa rồi, người này cũng phải trả giá đắt.
Nhưng con chó già này đúng là khó chơi hơn so với hai người kia nhiều, lời nói rất là sắc bén.
Hắn cười nhạt một tiếng, thả chuôi đao ra: “Ta nói rồi, mọi việc phải có chứng cứ, Sở mỗ là người có danh tiếng, há lại để các ngươi vu oan hãm hại?”
“Chứng cứ?” Long Hắc Hổ lặng lẽ cười gằn: “Ta không có chứng cứ, nhưng chuyện các hạ đã làm, Kinh Tây Sở thị sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Sở Hi Thanh lại không để ý lắm, lắc đầu nói: “Vậy thì cứ nhớ kỹ đi, không ngại để Sở mỗ nhìn xem thủ đoạn của Kinh Tây Sở thị ra sao.”
Hắn đã nhìn thấy bóng người của Sở Mính xuất hiện, đang đi về phía bên này.
Nữ tử này chưa chết, khiến Sở Hi Thanh vô cùng thất vọng, đã không còn hứng thú ở lại đây nữa.
Sau khi Sở Hi Thanh nghênh ngang dẫn người rời đi, Sở Mính đã đi đến bên người Long Hắc Hổ.
Vai phải của nàng là một mảnh đỏ tươi.
Trong trận chiến vừa rồi, Sở Mính cũng bị thương không nhẹ, bả vai bị bút phán quan của Thiết Diện Phán Quan – La Dương gọt mất một miếng, xương quai xanh cũng bị nện gãy.
Nếu như không trị liệu kịp thời, thậm chí còn ảnh hưởng đến sử dụng đao kiếm của nàng.
Vì vậy, Sở Mính cũng cực kỳ tức giận khi Sở Hi Thanh âm thầm hỗ trợ cho La Dương.
Ánh mắt nàng âm lãnh, nhìn Long Hắc Hổ: “Tại sao vừa rồi không ra tay? Người này cấu kết với khâm phạm của triều đình, ngươi trực tiếp làm thịt kẻ này, Vô Tướng thần tông cũng không thể nói gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận