Bá Võ

Chương 1769: Hắn là Sở Tranh (2)

Sau đó, Kiến Nguyên đế lại phát hiện vẻ mặt khác thường của Vũ Côn Luân, hắn nhướng mày hỏi: “Quốc sư có ý tưởng gì sao? Không ngại nói cho trẫm nghe một chút.”
Vũ Côn Luân chắp tay nói: “Bệ hạ! Thần đang nghĩ, La Hán Tông tham gia chuyện phá hoại lăng mộ Bá Võ Vương, lẽ nào là chủ ý của Sở Hi Thanh, thậm chí chính Sở Hi Thanh là người đã bày ra vụ án này. Nhưng ta không hiểu Sở Hi Thanh làm như vậy là vì sao?”
Kiến Nguyên đế không khỏi rơi vào suy ngẫm.
Dựa theo tình báo, La Hán Tông đã đi theo Sở Hi Thanh rất lâu.
Mà trước kia, kẻ này còn tham dự vây giết Sở Hi Thanh.
“Có phải cũng vì lời sấm ‘Tần Sở tốt, nhật thăng Tây Sơn’ kia không?”
Trấn thủ sứ Tam nha Cẩm y vệ Chu Huyết cau mày, lời nói hàm chứa ý phỏng đoán: “Chỉ cần phá lăng mộ Bá Võ Vương, phá hủy bố trí của bệ hạ, thiên mệnh ở Tây Sơn có thể ứng ở trên người Sở Hi Thanh?”
Vũ Côn Luân tiếp tục suy ngẫm, không tỏ ý kiến.
Suy đoán của Chu Huyết, không phải không có khả năng, nhưng mà Vũ Côn Luân vẫn cảm thấy không đúng.
Nhất định là còn nguyên do khác.
Thời gian gần đây, hắn vẫn đang đọc hồ sơ ở Hình bộ, điều tra được chút manh mối, nhưng vẫn chưa thể ghép lại với nhau.
“Bệ hạ, có thể là một khả năng khác hay không?”
Lúc này, Hình bộ Tả thị lang Sở Như Lai cũng đứng ra, ngẩng đầu nhìn Kiến Nguyên đế: “Sở Tranh và Tần Mộc Ca vẫn chưa chết, Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh này chính là Sở Tranh?”
Hắn càng ngày càng cảm thấy không đúng.
Hai cái thần bảo trấn tộc của Sở gia vẫn không chịu hàng phục, nhất định là có nguyên do.
Thân thể Kiến Nguyên đế nhất thời chấn động.
Khi nghe nói đến Tần Mộc Ca không chết, trái tim của hắn không tự chủ được mà run rẩy.
Lời nói của Sở Như Lai cực kỳ hoang đường.
Kiến Nguyên đế tận mắt nhìn thấy thi thể của Tần Mộc Ca.
Mấy vị thần linh kia cũng sẽ không cho nàng cơ hội sống sót.
Nhưng mà nếu Tần Mộc Ca thật sự không chết, vậy thì chắc chắn sẽ trở thành ác mộng lớn nhất của Đại Ninh.
Nhưng vào lúc này, một vị nội thị tam phẩm vội vàng chạy vào trong điện.
“Bệ hạ!”
Vẻ mặt vị nội thị này hoảng sợ, quỳ trên mặt đất: “Thiết Sơn quận chúa Tần Tịch Nhan từ chối vào Thừa Thiên môn, nàng còn hỏi ta rằng ‘Bệ hạ mời ta vào cung, chính là vì tính mạng của Tần Tịch Nhan ta’. Sau đó liền dẫn gia tướng chạy ra khỏi thành.”
Con ngươi Kiến Nguyên đế chợt co lại, sau đó bỗng nhiên đứng lên.
“To gan!”
Tiếng nói như sấm rền này quét ngang toàn bộ đại điện!

Ầm!
1500 dặm phía tây bắc thành Vọng An, Tần Tịch Nhan đang dẫn theo một đám gia tướng, thúc ngựa chạy nhanh.
Sắc mặt nàng âm trầm như nước, thần thái nhìn như trấn tĩnh, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ lo âu, thấp thỏm và kinh hoàng.
Sau khi cân nhắc, Tần Tịch Nhan vẫn quyết định đi tìm thái sư Độc Cô Thủ, nhờ hắn che chở.
Cái chết của Tần Mộc Ca, là một vết sẹo trong lòng nàng.
Bởi vì vậy, nàng càng tin tưởng Độc Cô Thủ hơn là Vô Tướng thần tông vẫn luôn đề phòng nàng.
Mà lúc này, vị thái sư này đang ở Lương Châu, cách nơi này ba mươi ba ngàn dặm.
Tần Tịch Nhan không xác định Độc Cô Thủ có thể bảo vệ tính mạng của nàng hay không.
Nàng cũng không có xác định, hành trình ba mươi ba ngàn dặm dài dằng dặc này, nàng có thể giữ được tính mạng không, có thể thoát khỏi truy sát của triều đình không?
Nhưng bây giờ nàng đã không còn lựa chọn nào khác.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Sao mình lại đột nhiên rơi vào hoàn cảnh này?
“Quận chúa đại nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Đó là một gia tướng của Tần Tịch Nhan, hắn giục ngựa chạy theo sau Tần Tịch Nhan, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy: “Cự tuyệt vào hoàng cung, đây chỉ là tội thất lễ. Nhưng mấy lời nói kia của ngươi, là chỉ trích ‘ngồi kiệu’, là đại nghịch bất đạo.”
Chỉ trích ‘ngồi kiệu’ chính là đại tội ở Đại Ninh.
Ngồi kiệu, chính là thiên tử, không dám nói thiên tử, do đó gọi ‘ngồi kiệu’.
Tần Tịch Nhan liếc mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy trên mặt đám gia tướng này đều ngậm lấy vẻ kinh hoàng, ngoài ra còn ngậm lấy vài phần nghi ngờ và khó hiểu.
Tần Tịch Nhan biết mình nhất định phải cho mấy người này một lời giải thích, giọng nói của nàng âm trầm: “Ta nói những câu kia, chính là thăm dò ý của Kiến Nguyên đế, trong hoàng cung bố trí như vậy, rõ ràng chính là muốn dụ ta vào cung. Kiến Nguyên đế vì một lời sấm hoang đường vô căn cứ, đầu tiên là mưu hại tỷ tỷ Tần Mộc Ca của ta, bây giờ lại muốn ép ta vào chỗ chết, quả thực là ngu ngốc vô đạo.”
“Bây giờ ta muốn đi Lương Châu tìm thái sư. Dọc đường này hung hiểm khó dò, nếu các ngươi sợ hãi triều đình truy sát, không muốn cùng chung hoạn nạn với ta, bây giờ có thể rời đi.”
Mấy chục gia tướng đều hai mặt nhìn nhau một chút, sau đó vẫn dồn dập giục ngựa chạy theo sau Tần Tịch Nhan.
Tần Tịch Nhan không chỉ không cho bọn họ lương cao, bình thường cũng rất tôn trọng bọn họ. Cái gọi là ăn lộc của người, hết lòng làm việc vì người. bọn họ không thể bỏ đi vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận