Bá Võ

Chương 2530 - Chúng thề (2)

Sắc mặt Tử Vi Tinh Quân không hề biến hóa: “Tử Vi tuyệt không lo sợ, cũng không sợ hãi tử chiến với nhân tộc. Nhưng mà phụ thần, ngài không cảm thấy vị ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ kia quá đáng sợ sao?”
“Đáng sợ sao? Dù nghi thức Vận Mệnh của hắn đã thất bại?”
Xa Nguyên như bừng tỉnh: “Nữ nhân Thái Sơ kia đã nói gì với ngươi?”
Thái Sơ Huyền Nữ không chỉ là Vạn Mưu chi chủ, mà còn là Chân Linh của thiên quy Ngôn Linh, cũng là một kẻ vô cùng dẻo miệng.
“Ta đúng là đã gặp mặt Thái Sơ Huyền Nữ.”
Tử Vi Tinh Quân thản nhiên nói: “Chắc phụ thần cũng biết, hài nhi tuyệt đối không phải kẻ ý chí không kiên định. Hài nhi xuất hiện ở đây là vì một câu nói của Thái Sơ rất hợp với ý của hài nhi. Nàng nói với ta, đến bây giờ, chúng ta rốt cuộc hiểu được Thần Bàn Nhược bao nhiêu?”
Xa Nguyên không nói gì, hắn híp mắt nhìn phương xa, tựa như đang nhìn vào nơi nào đó.
Tử Vi Tinh Quân tiếp tục nói: “Dưới Khi Thiên chi pháp, chúng ta không biết hắn đã tích lũy bao nhiêu sức mạnh, trong tay có bao nhiêu thế lực, cũng không biết hắn có bố trí gì ở vùng thế giới này.”
“Mà bây giờ, một trong những nghi thức Vận Mệnh của Thần Bàn Nhược là Táng Thiên nhập ma vào 8 ngày sau khi thảo phạt La Hầu. Phụ thần, lời thề của Sở Hi Thanh là nhằm vào ‘kẻ to gan cản trợ Táng Thiên thảo phạt La Hầu’.”
Xa Nguyên nghe vậy thì tâm thần hơi động.
Kẻ to gan cản trợ Táng Thiên thảo phạt La Hầu…
“Vị Nhân hoàng này nhìn như quyết chí quyết tử, nhưng thật ra là ngoài mạnh trong yếu, để lại chỗ trống trong lời thề.”
Tử Vi Tinh Quân cười lạnh một tiếng: “Để Táng Thiên đánh nát La Hầu thì lại làm sao? Phiền phức nhất chính là giai đoạn ngưng tụ hành tinh! Vạn Cổ Thiên Thu của Táng Thiên tuy mạnh, nhưng chung quy vẫn không bằng ‘Tạo Hóa thần thụ’. Tình hình của hắn bây giờ, dù thôi phát Vạn Cổ Thiên Thu đến mức tận cùng, thì thần nguyên cũng không thể vô cùng vô tận.”
“Vị Nhân hoàng này đúng là rất đáng sợ, thận trọng từng nước, trí lo ngàn dặm.”
Xa Nguyên tuy nói vậy, nhưng đã thu hồi sát ý đáng sợ.
“Đây là kế sách hoãn binh, ngươi không lo nuôi hổ thành họa sao?”
“Không thể nói là nuôi hổ, chờ hắn ngưng tụ hành tinh, chúng ta ra tay cũng không muộn. Ta rất kiêng kỵ nhân tộc, cũng đề phòng Thần Bàn Nhược.”
“Nghi thức của Thần Bàn Nhược đã thất bại, không sai. Nhưng là chưa hoàn toàn bị phá hỏng. Nếu chúng ta có thể làm hắn không thể chạm đến quyền bính của Vận Mệnh và Thời Gian, vậy dĩ nhiên là tốt nhất. Vì vậy bây giờ…”
Tử Vi Tinh Quân nhìn hình chiếu: “Đây là cuộc chiến của Thần Bàn Nhược! Không phải của bộ tộc chúng ta.”
Xa Nguyên hơi suy ngẫm, sau đó ngồi xuống thần tọa.
“Nói có lý, cũng tốt, lần này nghe theo ngươi.”
Hắn cũng muốn nhìn xem, Thần Bàn Nhược có thể ngăn cản Táng Thiên đánh nát La Hầu hay không?
Nếu như có thể, vậy thì hắn phải cân nhắc lại lực lượng của vị ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ này rồi.
Trước khi các thần Bàn Cổ bắt đầu tranh cướp quyền bính Tạo Hoa, hắn sẽ tụ tập sức mạnh lớn nhất của các thần Bàn Cổ, ban tặng cho Thần Bàn Nhược tử vong trước tiên.

Ngoài Minh giới, sắc mặt Thần Bàn Nhược đã khói coi đến cực điểm.
“Đây chính là bất ngờ trong miệng ngươi?”
Lúc này, tại tinh vực La Hầu, thần khí hóa thể của Mộc Thần – Linh Uy, Phong Thần – Đế Sát, Băng Thần – Huyền Đế, Kim Thần – Bạch Chúc, Lôi Thần – Đế Bá và Hư Thần – Xa Nguyên, dĩ nhiên lại không hẹn mà cùng rời khỏi chiến trường, tránh đường cho táng Thiên đi đến La Hầu.
Thanh thế đang dần suy sụp của Táng Thiên đã bắt đầu tăng trưởng, trong mấy hơi thở đã đạt đến tận cùng, cuối cùng dùng búa rìu trong tay, bổ thẳng vào sao La Hầu.
Lực lượng khổng lồ kia lập tức bổ ra một vệt dài và sâu trên trung tâm của sao La Hầu.
Dư uy của đón này cũng làm cho toàn bộ tinh không chấn động.
Thần Bàn Nhược không thể không thừa nhận, bây giờ hắn đúng là cảm thấy ‘kinh ngạc’.
Đòn phản kích của Sở Hi Thanh nằm ngoài dự đoán của hắn, Thần Bàn Nhược lại không cảm nhận được chút vui sướng nào.
Đám thần Bàn Cổ này…
“Quả thật là ngu xuẩn không thể cứu!”
Bọn họ thật sự cho rằng đây chỉ là chuyện của Thần Bàn Nhược hắn sao?
Hành động này của bọn họ, chỉ có thể bỏ qua cơ hội cuối cùng để tiêu diệt nhân tộc.
Thần Bàn Nhược dù dùng gót chân để nghĩ cũng biết, Sở Hi Thanh nhất định còn có hậu chiêu, hắn rất có thể sẽ trợ giúp Táng Thiên thành công ngưng tụ hành tinh.
Người này, nhất định là sẽ mượn cơ hội để hoàn thành nghi thức Hỗn Độn và Như Ý của hắn, từ đó đúc ra căn cơ cực kỳ mạnh mẽ.
Với cường độ nghi thức này, trực tiếp chứng đạo Vĩnh Hằng cũng đủ, còn là nghi thức đỉnh cấp nhất.
“Các hạ quả thực rất đáng sợ.”
Thánh hoàng đời thứ ba vẫn đang chém giết với Thần Bàn Nhược.
Đại đa số thời gian, hắn đều bị đánh.
Nhưng Thánh hoàng đời thứ ba đã có thể từng bước tìm kiếm vị trí của Thần Bàn Nhược, 10 đòn sẽ có 1 đòn khóa chặt chân thân của Thần Bàn Nhược.
“Sức mạnh của ngươi vượt qua Tổ thần, thế lực của ngươi sâu không lường được, nhưng đáng tiếc là, Thần Bàn Nhược ngươi chung quy vẫn không phải huyết mạch của Bàn Cổ.”
Sắc mặt Thần Bàn Nhược âm trầm như nước, không nói một lời.
Bây giờ hắn đã không thể không rút càng nhiều thần lực từ trên người Táng Thiên về, để ứng phó với Thánh hoàng đời thứ ba.
Thần Bàn Nhược nghĩ thầm, dù mình là huyết mạch của Bàn Cổ thì sao? Một khi các thần cảm nhận được uy hiếp, thì vẫn sẽ liên thủ đối phó với mình thôi.
Đông Hoàng, Thái Hạo… không có ai là ngoại lệ.
“Khi Thiên và Vạn Trá của ngươi rất lợi hại, cực kỳ lợi hại, nhưng chung quy vẫn không thể lừa gạt được bản năng và dục vọng của các thần. Khi ngươi và các thần Bàn Cổ có chúng lợi ích, như vậy ngươi là không thể ngăn cản. Nhưng một khi bọn họ kiêng kỵ ngươi, không còn đồng ý nghe theo ngươi, như vậy Thần Bàn Nhược ngươi chỉ là một người cô đơn.”
Thánh hoàng đời thứ ba bình tĩnh chú ý Thần Bàn Nhược: “Ta biết ngươi còn sở hữu sức mạnh cực lớn, có thể còn mạnh đến mức đủ để đối kháng các thần Bàn Cổ. Ngươi có thể tiếp tục hoàn thành nghi thức, quyết tử một kích với nhân tộc ta.”
Thần Bàn Nhược không để ý tới, hắn vừa ra sức ứng chiến, vừa nhìn về phía sao La Hầu với ánh mắt sâu thẳm.
Đúng lúc này, Táng Thiên đã chém ra búa thứ hai, cũng tạo thành một vệt sâu và dài thứ hai trên sao La Hầu.
Đòn đánh này cũng làm thiên địa chấn động, làm mặt ngoài sao La Hầu xuất hiện vô số vết rách như mạng nhện.
Thần Bàn Nhược không khỏi cười khổ một chút.
Trên đời này, lực lượng có thể đối kháng với các thần Bàn Cổ căn bản là không tồn tại.
Bằng không vì sao các thần Hỗn Độn lại suy yếu đến vậy, trốn trong góc thiên địa đến nay?
Cùng lúc đó, tại chiến trường cổ ở Minh giới.
La Hầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, tàn khu chắp vá của hắn lại xuất hiện vô số vết nứt.
Lượng lớn thần huyết thẩm thấu ra ngoài, sau đó hóa thành từa tia từng tia tơ máu, chảy về phía Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh cảm giác được, lực lượng huyết mạch của mình đang cắn nuốt máu tươi của La Hầu, Táng Thiên thần huyết đang nuốt chửng và đồng hóa chúng.
Sở Hi Thanh không do dự nữa, đột nhiên múa đao, chém thẳng vào thần khu của La Hầu.
Thức thứ mười của Thần Ý Xúc Tử Đao… Chư Thần Hoàng Hôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận