Bá Võ

Chương 2131 - Lấy máu ngươi (4)

“Rống!”
Hoàng Thiên Kỳ cực kỳ nổi giận, lại tràn ngập không cam lòng.
Hắn dốc hết sức để đối kháng, ra sức giãy dụa, thậm chí không biết bạo phát Huyết nguyên toàn thần, nỗ lực đối kháng với đao ý của Sở Hi Thanh.
Nhưng một cái chớp mắt sau, miệng mũi hắn phun máu, toàn bộ thân thể trăm trượng đều quỳ xuống.
“Rất tốt!’
Hai mắt Sở Hi Thanh sáng lên, hắn lấy ra một khối linh thạch màu trắng, đưa đến trước người Hoàng Thiên Kỳ, sau đó chậm rãi rút thanh Thiên Lý Chiêu Nhiên đao bên hông ra: “Quả thực là ý chí rất mạnh! Dùng máu ngươi luyện chế bí dược tam phẩm, chất lượng sẽ rất tốt!”
Hoàng Thiên Kỳ đầu tiên là không hiểu, sau đó hai mắt trợn trừng trừng, mặt đầy không thể tin nổi.
Tên Sở Hi Thanh này, cái thằng nhãi ranh này, lại muốn dùng máu của hắn để luyện chế bí dược tam phẩm?
Dùng máu của tộc chủ Hôi Huyết tộc cao quý để luyện chế bí dược lên cấp?
Hắn càng ra sức giãy dụa, nhưng vẫn không thể động đậy, thậm chí còn không thể mở miệng nói chuyện. Thất khiếu hắn tràn ra rất nhiều máu tươi, khuôn mặt thê thảm dữ tợn và vặn vẹo như ác quỷ.
Mà lúc này, phạm vi mấy trăm dặm quanh đây cũng nghe thấy tiếng nói của Sở Hi Thanh, tất cả Cự linh đều lộ vẻ mặt khó tin, không thể tưởng tượng nổi.
Tộc chủ của bọn họ… đường đường là Cự linh nhất phẩm, lại bị người chém giết như chó lợn, dùng máu luyện chế bí dược.
Mà người nói ra câu này, thế mà lại là một nhân loại! Là nhân loại thấp hèn như chó lợn giun dế trong mắt bọn họ!
Tất cả Cự linh đều phát ra tiếng gào thét như dã thú, nỗ lực xông về phía Sở Hi Thanh.
Nhưng mà không ai trong số họ có thể đứng thẳng, không ai có thể đến gần phạm vi 100 dặm quanh người Sở Hi Thanh, tất cả Cự linh tiến vào phạm vi này, đều bị đao ý của Sở Hi Thanh ép cho không thở nổi, nằm rạp trên đất.
Còn có hai vị Cự linh nhị phẩm miễn cưỡng đến gần, thì đầu đã nổ tung thành sương máu.
“Ngươi cái tên tạp chủng này!”
Hoàng Thiên Kỳ quỳ rạp trên đất, phát ra tiếng gầm rú.
Hắn ý thức được, mình và toàn bộ Hôi Huyết tộc đều không thể đối kháng với Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh.
Hắn chỉ có thể nghiêng đầu, dùng ánh mắt bao hàm không cam lòng và chờ mong, để nhìn lên tầng thứ năm và tầng thứ sáu của Bất Chu sơn.
Động tĩnh ở nơi này lớn như vậy, tứ đại hoàng tộc ở tầng năm và thiên đế của bọn họ hẳn là đã cảm nhận được!
Chắc hẳn bọn họ sẽ chạy đến cứu viện kịp thời.
“Ngươi đang chờ viện binh? Chờ Nam Thiên Đế của các ngươi đến?”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên tầng sáu của Bất Chu sơn.
Sở Hi Thanh lập tức chỉ trường đao về phía xa xa: “Hoàng Thiên Viêm! Hôm nay Sở mỗ giá lâm Bất Chu sơn, muốn lấy mạng thân vương Hoàng Thiên Kỳ của ngươi để tế luyện bí dược! Nếu ngươi không phục, có thể xuống núi chiến một trận với Sở mỗ!”
Mượn lực lượng của ‘Tinh Thần quyền ấn’, tiếng nói của Sở Hi Thanh đâm thủng chín tầng mây xanh, truyền khắp chu vị hai vạn dặm quanh Bất Chu sơn!
Tiếng nói này cũng như đao thương kiếm kích, đâm thủng tầng tầng trận pháp và cấm chế trên tầng sáu, truyền vào trong tòa Đế cung rộng rãi và khí thế kia.
Lúc này, Lục Loạn Ly đang ẩn nấp trên tầng mây thứ năm, nàng nghe vậy thì sững sờ, cúi đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Nàng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hai mắt liền lóe lên những tia sáng kỳ dị.
Người này tuy rất đáng ghét, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng bóng người cao to như núi kia lại làm cho nàng cảm thấy cực kỳ an toàn.
Hoàng Thiên Kỳ quỳ trên mặt đất cũng run rẩy, hắn cũng không thể tin nổi mà ngửa đầu nhìn Sở Hi Thanh.
Người này… hắn dám khiêu khích Nam Thiên Đế của bọn họ ở ngay Bất Chu sơn?
Không!
Hoàng Thiên Kỳ lập tức ý thức được một sự thật cực kỳ đáng sợ, lực lượng của Sở Hi Thanh bây giờ đã mạnh mẽ hơn rồi.
Bây giờ không chỉ là Hôi Huyết tộc! Mà toàn bộ địa vực Bất Chu sơn này đều trở thành khởi nguồn cho lực lượng của Sở Hi Thanh!
Tại tầng sáu Bất Chu sơn, bên trong Đế Thần cung nguy nga tráng lệ.
Hoàng Thiên Viêm đứng trước ‘Lăng Hư điện’, sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm.
Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua hai tầng mây, xuyên qua mấy ngàn dặm, nhìn về phía Hôi Huyết tộc, nhìn bóng người một người một đao uy áp hơn 300 vạn Cự linh Hôi Huyết tộc kia.
“Cuồng ngạo! Làm càn!”
Hoàng Thiên Viêm nắm chặt hai tay, một thân cơ bắp căng phồng, tất cả lỗ chân lông đều phun lửa, những ngọn lửa đỏ này tụ hợp lại, hóa thành một cột lửa ngập trời, xông thẳng lên ngàn trượng.
Khí thế kinh người, thần uy vô lượng!
Ngay cả đôi mắt của Hoàng Thiên Viêm cũng phun trào lửa giận, tựa như muốn đốt Sở Hi Thanh thành tro bụi.
Nhưng hơn mười vị Cự linh phía sau hắn thì lại kinh hoàng.
“Bệ hạ, không thể!”
“Tên nhân tộc này đang cố ý làm bệ hạ tức giận! Ngài há có thể trúng kế của hắn?”
“Đúng vậy! Nếu ngài xuất chiến, vậy thì đúng ý của hắn rồi!”
“Kẻ này cực kỳ giảo hoạt và gian trá! Bệ hạ là đệ nhất cao thủ của chúng ta, sức chiến đấu có thể sánh vai với Bán Thần thượng vị, cộng thêm bí thuật và huyết mạch, đủ đế đối kháng với Gần Thần! Nếu đổi thành nơi khác, bệ hạ có thể dễ dàng giết chết Sở Hi Thanh. Nhưng tại ngọn núi này, sức chiến đấu của Sở Hi Thanh đủ để thần linh Vĩnh Hằng nhường nhịn ba phần…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận