Bá Võ

Chương 2181 - Lăng Bá Võ Vương (3)

Cô gái áo trắng không để ý đến đám người còn lại.
Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn Kiến Nguyên đế và cả hai con thần cầm phía sau hắn.
“Bệ hạ quả nhiên đã hoàn thành âm dương một thể!’
Nàng gần như gằn giọng nói bốn chữ cuối cùng, trong mắt đã lộ ra sát cơ lạnh lẽo: “Ta cho rằng sau trận chiến Thương Châu, bệ hạ đã nhận được một bài học. âm Dương hợp nhất là cấm kỵ của các thần, chạm vào thì phải chết! Tại sao bệ hạ lại không có lý trí như vậy?”
Kiến Nguyên đế nở nụ cười tiêu sái, hắn phất ống tay áo một cái, nhẹ nhàng nhìn nhau với cô gái áo trắng: “Nếu như trẫm không đoán sai, thần thượng chính là vị Thanh Tịnh chi chủ kia?”
Trong lòng hắn không khỏi cảm khái.
Hai mươi năm trước, hắn há có thể nghĩ đến tu vị của mình cũng có thể bước vào Gần Thần, có tư cách đối kháng với thần linh.
Hai mươi năm nay, hắn trải qua rất nhiều chuyện, phải trả giá rất nhiều, nhưng chung quy vẫn có thể đi đến nước này.
Thần Tịnh Ly thì lại thản nhiên như không, không hề có ý trả lời.
Nhưng bầu trời phía trên lại từ từ ảm đạm xuống.
Đây rõ ràng đang là lúc giữa trưa, mặt trời ban trưa mà phạm vi ngàn dặm quanh đây lại tối tăm như đêm.
Cùng lúc đó, hàng ngàn hàng vạn ánh sao hiện ra trên bầu trời đêm.
Một đoàn ánh sao rơi xuống, chiếu thẳng vào người Kiến Nguyên đế.
Kiến Nguyên đế ban đầu còn không để ý lắm, nhưng chỉ giây lát sau, sắc mặt của hắn đã trắng bệch.
Mỗi một ánh sao chiếu xuống, đều làm cho nguyên thần của Kiến Nguyên đế phải chịu áp lực nặng nề.
Hàng ngàn hàng vạn ánh sao hội tụ lại với nhau, Kiến Nguyên đế cảm giác như mấy chục ngọn núi đang đặt trên đỉnh đầu mình.
Nguồn sức mạnh lớn lao này còn vượt qua Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh gấp trăm lần.
Khí huyết toàn thân Kiến Nguyên đế gần như rơi vào đình trệ, xương cốt toàn thân cũng bắt đầu kêu răng rắc.
“Ngươi không biết ngươi đang làm chuyện ngu xuẩn gì đâu.”
Thần Tịnh Ly chắp tay sau lưng, thần thái ngạo mạo: “Nể tình bệ hạ ngươi hồ đồ ngu ngốc, có thể là bị kẻ gian đầu độc. Chỉ cần ngươi phế bỏ lực lượng cực âm trên người, ta và chư thần có thể tha thứ cho ngươi tội bất kính.”
Trong ánh mắt nàng ngậm lấy khinh bỉ và bễ nghễ.
Vị Nhân hoàng đương đại này, quả thực là nhỏ yếu hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Hắn đích thực là đã âm dương một thể, đã có lực lượng cấp độ Gần Thần, nhưng cũng đã mất căn cơ để đối kháng với các thần.
Thiên Tử Kiếm của người này đã không thể tụ hợp chiến ý của nhân tộc, không thể thống nhất ý chí của nhân tộc để chống lại chư thần.
Có người nói vị hoàng đế này là anh chủ hiếm thấy trong mấy ngàn năm qua của nhân tộc Thần Châu, không ngờ vị này lại làm lòng người như vậy.
Thần Tịnh Ly không khỏi sinh ra vài phần mất kiên nhẫn.
Dưới cái nhìn của nàng, Kiến Nguyên đế này căn bản là không đáng lo.
Tất cả những gì kẻ này có bây giờ, đều là lâu đài trên cát, muốn đẩy ngã là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sở Hi Thanh kia mới là phiền phức lớn.
Một khi hắn trở thành Thánh Giả của thiên quy Như Ý, nói không chừng tương lai còn trở thành một Táng Thiên khác.
Nhưng mà Thần Tịnh Ly lại không thể làm trái ý các vị Tổ thần và đế quân ở trên vòm trời kia.
Trong mắt các thần, đề phòng Đế Oa thoát khỏi phong ấn, ép Táng Thiên nhập ma mới là chuyện quan trọng nhất.
Chỉ có Kim Thần – Bạch Chúc nóng lòng thu hồi cánh tay cho Thất Sát Tinh Quân mới ủng hộ nàng.
Nhưng mà thần linh hệ Tây Phương Đại Đế tuy rằng mạnh mẽ, nhưng chung quy vẫn không thể đi ngược với ý muốn của chúng thần.
Cơ mặt Kiến Nguyên đế giật giật, chỉ cảm thấy toàn thân sắp không chịu nổi.
Khi hắn sắp sụp đổ, sắp ngã quỵ trên đất, thì quốc sư Vũ Côn Luân bỗng nhiên lắc mình xuất hiện trước người hắn, gánh chịu đại đa số ánh sao thay cho Kiến Nguyên đế.
Đầu của Vũ Côn Luân đã hóa thành đầu rồng, đầu rồng của hắn nhấc cao, kiêu ngạo và căm tức nhìn Thần Tịnh Ly.
“Chúng thần?”
Vũ Côn Luân cười gằn mọt tiếng, ánh mắt thâm sâu: “Bệ hạ nhà ta cô đọng cực âm cực dương, chính là phụng ý chỉ của các thần.”
Lúc này, tuy rằng có hàng ngàn hàng vạn ánh sao chiếu xuống.
Nhưng cũng có một số ngôi sao thản nhiên như không ở giữa tinh không.
Ví như như mặt trời, mặt trăng, như Phá Quân, như Huỳnh Hoặc, như Kế Đô, như Thiên Khi…
Ánh mắt Thần Tịnh Ly hơi co lại, bắt đầu quét mắt nhìn chung quanh.
Trong rất nhiều người ở đây, nàng chỉ coi trọng con Chập Long này và Chiếu Thế Ma Đăng - Tông Thần Hóa kia.
Trên người kẻ này có khí tức của Đại Nhật Kim Ô, khiến cho nàng cảm thấy sâu không lường được.
Nếu như nàng không đoán sai, Tông Thần Hóa này quá nửa là con cờ của Dương Thần – Thái Hạo, thực lực cko chỉ là Gần Thần.
Thần Tịnh Ly khẽ mỉm cười, thu hồi thần lực mênh mông: “Bệ hạ! Có lẽ các thần sẽ có lúc ý kiến không hợp nhau, nhưng mà mâu thuẫn trong chúng thần, tuyệt đối không phải là không thể điều hòa.”
“Không biết bệ hạ có nghĩ đến, tu vị và thành tựu bây giờ của ngươi thật ra đều nằm trong tay con Chập Long này và các thần. Ngươi nhìn như chấp chưởng một quốc gia, phía dưới có ngàn tỷ con dân, vô cùng tôn quý, nhưng thực ra chỉ là một con rối bị các thần linh đùa giỡn trong lòng bàn tay.”
“Chờ một ngày nào đó, bọn họ đạt thành mục đích của mình, một quân cờ như bệ hạ sẽ có kết cục thế nào?”
“Ngươi làm các thần tức giận, có tội với trời… Ngươi làm thế nào để bảo vệ giang sơn Đại Ninh của ngươi, tương lai ngươi muốn sống cũng không phải chuyện dễ …”
Bạn cần đăng nhập để bình luận