Bá Võ

Chương 2432 - Hư Thần (3)

Trong khi Sở Hi Thanh đang than thở, Tư Hoàng Tuyền đang đứng trong bãi phế tích của cung điện, thất thần nhìn những xúc tu màu đen đang co rút về vết nứt không gian.
Tất cả những thứ này đều làm người ta bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Tư Hoàng Tuyền thậm chí còn không kịp phản ứng, thì Sở Hi Thanh cũng đã bị những xúc tu kia kéo đi.
Nàng vô thức thi triển hai cánh, cũng muốn lao vào trong vết nứt không gian kia, truy tìm Sở Hi Thanh.
Nhưng bóng người của Chu Tước Tinh Quân bỗng nhiên hiện ra ở bên cạnh nàng, nắm lấy bờ vai của nàng.
Tư Hoàng Tuyền giãy dụa, nhưng vẫn bị Chu Tước Tinh Quân đè lại.
“Ngươi không thể đi!”
Chu Tước Tinh Quân nhìn vết nứt không gian bên dưới.
Ánh mắt nàng hiện lên vẻ kiêng kỵ.
“Đó là Thái Tuế! Là Hung thú trấn thủ Vô Thiên Hắc Ngục, phụ trách bắt tất cả Thần nghiệt. Với lực lượng của ngươi bây giờ, có đi cũng không làm được gì, trái lại còn sẽ trở thành con mồi con của đám Thần nghiệt, sẽ trở thành gánh nặng của hắn.”
Vô Thiên Hắc Ngục là một tòa lao tù được chế tạo từ hơn năm triệu năm trước, hợp lực hơn hai mươi vị Tổ thần và đế quân để tạo thành, chuyên dùng để giam giữ Thần nghiệt.
Ngày xưa, khi thiên đế đời thứ chín tại vị thì Thần tộc có hơn 100 vạn thần hoang dã.
Sau đó từ từ biến mất, bây giờ chỉ còn hơn năm.
Thần linh chứng đạo Vĩnh Hằng, theo lý thuyết là có thể bất tử bất diệt. Đặc biệt là những tồn tại sinh ra trước khi khai thiên, tuổi thọ như vô cùng vô tận.
Đại đa số những thần hoang dã này cũng không ngã xuống, dù là trận thần chiến ở trăm vạn năm trước, khiến cho Thái Hạo ngã xuống, thì cũng chỉ không đến ba vạn thần linh tử vong.
Như vậy hơn trăm vạn thần hoang dã này đi đâu?
Đại đa số trong số đó đều bị ‘nghiện nguyên’ dằn vặt đến phát điên, hoặc là bị nhiễm uế khí, trở thành ‘Thần nghiệt’.
Hơn năm triệu năm trước, Thái Hạo triệu tập các thần, lợi dụng trận pháp chưa hoàn thành của thiên đế đời thứ nhất, chế tạo một tòa lao tù Vô Thiên Hắc Ngục ở nơi sâu xa nhất trong ba ngàn thế giới Ma vực, chuyên dùng để giam giữ những Thần nghiệt này.
“Sở Hi Thanh nói không sai, sinh cơ duy nhất của hắn chính là Mộc Kiếm Tiên. Vô Thiên Hắc Ngục tuy nguy hiểm, hoàn cảnh lại phức tạp, nhưng các thần sớm muộn gì cũng tìm thấy hắn.”
“Bây giờ chỉ có Mộc Kiếm Tiên ngưng tụ sao Nam Cực, thành tựu đế quân, nắm giữ lực lượng sánh vai với các thần, thì hắn mới có thể thoát khỏi Vô Thiên Hắc Ngục.”
Sau khi nói đến đây, nàng hơi dừng lại một chút, trong mắt hiện ra vài phần bất ngờ.
Chỉ thấy Nam Cực Tinh Quân kia thế mà lại thấy việc nghĩa chẳng từ nan, dùng thần lực nâng tàn khu còn lại của mình, nhảy vào trong vết nứt không gian sắp đóng lại kia.
Theo sát hắn chính là nam tử mặc áo trắng.
Vị này ngưng thần nhìn Chu Tước và Tư Hoàng Tuyền một chút, sau đó cũng nhảy vào trong vết nứt không gian.
“Thái Bạch Tinh Quân!”
Chu Tước Tinh Quân không khỏi hoảng sợ.
Nàng nghĩ thầm, vị này quả nhiên là đến đây vì Sở Hi Thanh.
Chỉ là không biết người này muốn cái gì? Nếu hắn có sát ý với Sở Hi Thanh, như vậy Sở Hi Thanh chắc chắn phải chết! Ai cũng không cứu được!
Mà lúc này, bên trong biên giới của ‘Chiến Linh giới’, khuôn mặt của Lê Tham đã hoàn toàn vặn vẹo, hắn suýt nữa cắn nát hết tất cả răng của mình. Ma hỏa dữ tợn đang bốc cháy rừng rực quanh người hắn.
“Xa Nguyên! Tên tạp chủng này, lại dám chơi ta!”
Lê Tham nhìn Hư Thần – Xa Nguyên trong tinh không vô ngần, ánh mắt lúc sáng lúc tối, lạnh lùng và nghiêm túc đến lạ thường.
Sinh tử của Sở Hi Thanh quan hệ đến khí vận của nhân tộc, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Cái này không chỉ vì Sở Hi Thanh là mấu chốt để giải phong ấn cho Đế Oa.
Thiên phú của hắn, trí tuệ của hắn, công lao của hắn, các mối quan hệ của hắn, uy vọng của hắn, đều là cực kỳ quan trọng với nhân tộc bây giờ.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không cho phép Sở Hi Thanh chết trong Ma vực.
Lúc này, tại ngoài trăm dặm, Vấn Tố Y cũng sinh lòng cảm ứng.
“Phu quân!”
Nàng mở mắt ra, ánh mắt vô cùng sầu lo, lại ngậm lấy vô hạn sát cơ, nhìn về phía Ma vực Chiến giới.
“Đừng phân tâm.”
Theo câu nói này, một khối bông tuyết bay ra khỏi bàn tay che trời ở phía sau nàng, rồi dung nhập vào trong cơ thể của nàng.
Một tiếng nói uy nghiêm lại truyền đến: “Đây là máu thịt phân thân của Băng Thần – Huyền Đế và âm Thần – Nguyệt Hi hóa thành, nó bị Cung Thần – Thiên Nghệ săn giết ở phàm giới. Nếu ngươi đã luyện hóa ‘Thái âm bản nguyên’, vậy cũng có thể luyện hóa thứ này.”
“Vô Thiên Hắc Ngục cực kỳ hiểm ác, nếu như ngươi không thể trở thành Chân Linh trong top 3 của Thái âm và Hàn pháp, thì muốn tự vệ cũng khó, chứ đừng nói là cứu hắn.”
Tại cực nam, Mộc Kiếm Tiên đã ngưng tụ ra một hành tinh hư ảo, hắn cũng đưa mắt nhìn về phía Ma vực.
Ánh mắt của hắn hơi co lại, lập tức sinh ra lửa giận vô tận.
Trong nháy mắt tiếp theo, cây Huyết tùng sau lưng Mộc Kiếm Tiên điên cuồng bành trướng và trưởng thành, chỉ chớp mắt mà thân cây đã bành trướng gần gấp đôi.
Kiếm khí do 99 cành của hắn chém ra, bắt đầu bao trùm toàn bộ năm vạn dặm hư không; tốc độ ngưng tụ hành tinh cũng tăng lên gấp ba lần.
Hư Thần – Xa Nguyên kia… đã hoàn toàn chọc giận hắn!
Trước lúc này, Mộc Kiếm Tiên chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện thôi phát lực lượng bản nguyên của ‘Tạo Hóa thần thụ’.
Hắn không muốn dùng phương pháp tổn thương đến ‘Tạo Hóa thần thụ’, để gia tương tốc độ ngưng tụ của mình.
Nhưng mà bây giờ, hắn đã có giác ngộ không tiếc tất cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận