Bá Võ

Chương 1751: Bắn rụng mặt trời

Sở Hi Thanh thở dài một hơi, áp chế nội tâm: “Ta đến thành Vọng An một chuyến.”
Hắn không thể ngồi chờ Kế Tiễn Tiễn trở về.
Là hắn nhuộm Kế Tiễn Tiễn thành ra như vậy, hắn nhất định phải chịu trách nhiệm.
“Đi thôi!’
Sở Vân Vân dừng thương: “Lần này để Hạ sư bá đi cùng ngươi, Thiết Kỳ Bang có ta trông coi giúp ngươi, sẽ không có chuyện gì.”
Nàng liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Thuận tiện giúp ta xử lý một việc. Hai ngày trước, Thiên Thính viên rốt cuộc cũng tìm được tung tích của hai bộ tướng cũ của ta.”
“Bộ tướng cũ của ngươi?”
Sở Hi Thanh lập tức phản ứng kịp: “Bọn họ cũng đang ở thành Vọng An?”
Đây là nói đến hai người Thủy Thương Lãng và Cung Vô Cấu.
Từ khi Sở Vân Vân trở về Vô Tướng thần tông, nàng liền thử liên hệ với bộ hạ cũ ở Thần Sách Đô.
Nhưng mà đám người này đã xé chẵn ra lẻ, phân tán ở khắp nơi, tướng sĩ của Thần Sách Đô thì dễ tìm, chỉ có hai vị Tả Hữu tướng quân này là không thấy tăm tích.
Sở Hi Thanh cũng từng thăm dò hai người Lý Thần Sơn và Ngụy Dương.
Nhưng hai người này cũng không biết tung tích của Thủy Thương Lãng và Cung Vô Cấu.
“Đúng là ở Vọng An.”
Sở Vân Vân gật đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: “Ta đoán bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Phiêu Kỵ đại tướng quân Vũ Văn Bá, chắc hẳn là muốn báo thù cho ta. Ngươi đi Vọng An, giúp ta tìm bọn họ, nói cho bọn họ biết là ta còn sống, ta chờ bọn họ ở đây. Ta biết tâm ý của bọn họ, nhưng tài năng của bọn họ không nằm ở phương diện ám sát.”
Sở Hi Thanh lập tức bừng tỉnh.
Hắn lại âm thầm thở dài, đám thuộc hạ của mình và Sở Vân Vân, thực sự là không tên nào để người ta bớt lo.
Cùng một ngày, trong lòng đất hoàng thành Vọng An, khu vực trung tâm ‘Thập Nhị Đô Thiên Thần Long Trấn Quốc đại trận’.
Kiến Nguyên đế đứng ở trung ương đại trận, nhìn mười hai cây long trụ ở chung quanh, gương mặt uy nghiêm đã âm trầm và vặn vẹo không còn ra hình dạng gì.
Nơi này vốn tràn đầy long khí, xích quang chói lọi.
Đặc biệt là Long trì ở trung ương, vốn là long khí hóa hồng, vô số Xích Long hư ảo vờn quanh, thanh thế bức người.
Nhưng mà bây giờ, ‘nước’ trong ao lại giảm đi một phần ba!
Long khí trong đại trận cũng mỏng manh hơn rất nhiều, ánh sáng ảm đạm.
Lực lượng của Kiến Nguyên đế không hạ xuống, nhưng long khí hắn tích trữ lại giảm mạnh.
Chúng nó đột nhiên biến mất, không biết trôi về phương hướng nào.
Kiến Nguyên đế đã sử dụng một ngày một đêm, kiểm tra toàn bộ trận pháp, nhưng vẫn không thể tìm được nguyên nhân.
Kiến Nguyên đế nắm chặt song quyền, ngọn lửa giận trong mắt hắn gần như đã hóa thành thực chất, cương lực toàn thân dâng trào.
Là ai? Đến cùng là nguyên do gì khiến cho long khí của hắn biến mất? Có phải có người đánh cắp long khí, đánh cắp khí vận của Đại Ninh không? Hắn đến cùng là ai?
Khoảnh khắc này, mười hai Long hồn Xích Long trên mười hai long trụ đều phát ra một trận kêu rên.
Long hồn của chúng vặn vẹo kịch liệt, trên long trụ cũng tràn ra từng tia từng tia máu.
“Bệ hạ, chẳng lẽ còn chưa điều tra được nguyên do sao?”
Lúc này, một giọng nói hùng hồn truyền đến.
Một bộ hóa thân của quốc sư Vũ Côn Luân bỗng nhiên hiện ra ở phía sau Kiến Nguyên đế.
Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, cau mày nói: “Nếu như bệ hạ thật sự không tra được, vậy có thể mời cao nhân pháp thuật giúp đỡ.”
Chính hắn cũng là cao nhân pháp thuật đỉnh cấp nhất trên thế gian, được xưng Thuật Định Sơn Hà.
Nhưng Vũ Côn Luân biết, Kiến Nguyên đế chắc chắn sẽ không cho phép hắn tiếp xúc với tòa đại trận này.
Kiến Nguyên đế tin tưởng hắn, nhưng cũng đề phòng hắn.
“Đang tìm, vị kia đứng ở Thiên Bảng hơn 120 năm trước, cũng không tìm thấy nguyên do.”
Ánh mắt Kiến Nguyên đế âm lãnh, nhìn chằm chằm vào những long trụ kia: “Có điều, trẫm biết chúng nó nhất định biết rõ long khí đi nơi nào.”
Vũ Côn Luân nghe vậy thì lại than khẽ một tiếng: “Tâm tính của những Xích Long này rất mạnh mẽ, chỉ bị giới hạn bởi Thần khế nên mới để cho bệ hạ sử dụng. Bệ hạ muốn dùng biện pháp tra tấn để ép chúng mở miệng, chỉ sợ sẽ tổn thương đến căn cơ của bệ hạ.”
Hắn chợt đổi giọng: “Thật ra bệ hạ không cần để ý nhiều, chỉ cần thiên hạ thái bình, nhiều nhất là một tháng, nơi này sẽ khôi phục như cũ. Chúng ta còn thời gian, cứ từ từ rồi điều tra cũng không muộn.”
Vũ Côn Luân biết, Kiến Nguyên đế lo lắng chính là thiên mệnh và khí vận Đại Ninh.
Nhưng tình hình bây giờ, hắn cũng chỉ có thể an ủi như vậy.
Kiến Nguyên đế bất mãn ‘hừ’ một tiếng, cuối cùng vẫn thu hồi uy áp với mười hai Long hồn Xích Long.
Đại trận này tương hỗ với tính mạng của hắn.
Vì vậy, mười hai Long hồn này bị hao tổn, cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thân hắn.
Sau đó, mắt hắn hiện lên vẻ suy ngẫm: “Quốc sư, long khí trôi đi, có quan hệ với thời cuộc thiên hạ đang biến hóa hay không? Có quan hệ với trận đại bại ở Huy Châu không?”
Kiến Nguyên đế nói đến đây, lồng ngực lại sinh sôi lửa giận.
Ngày trước, hắn thiết kế âm mưu đẩy thái sư Độc Cô Thủ lên tây bắc, để Độc Cô Thủ tạm thời rời khỏi chiến trường, sau đó mạnh mẽ can thiệp vào chiến sự, để Chinh Đông đại tướng quân Thạch Tuyên là soái, thống lĩnh 159 vạn binh mã Huy Châu, mưu cầu tiêu diệt một nhánh quân của Cực Đông Băng Thành.
Nhưng Thạch Tuyên lại làm hắn thất vọng, hai ngày trước đã đại bại, làm mất hơn 50 vạn binh mã. Hai mươi vạn trong đó chết trận, còn lại đều bị Cực Đông Băng Thành đánh tan, chạy tán loạn vào trong vùng sơn dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận