Bá Võ

Chương 1535: Thần Nguyên Tham Đồng Khế (4)

Vấn Thù Y nghĩ như vậy cũng tốt.
Cái Thần Nguyên Tham Đồng Khế này có thể giúp Sở Hi Thanh trấn áp dương khí ba mươi năm, mãi đến khi tận vỡ giới hạn người và thần.
Không cần giống như nàng, cả đời đều không thể bước vào cảnh giới kia.
Nó cũng đủ để lực lượng cực âm trong cơ thể nàng chống đỡ được đến ngày chấm dứt nhân quả.
Nàng không muốn đến lúc rời khỏi trần thế mà vẫn còn hận chưa dứt. . .
Cùng lúc chạng vạng, trong hoàng cung thành Vọng An, sắc mặt Kiến Nguyên đế lạnh nhạt đi vào tẩm cung của mình.
Đám thái giám và cung nữ lập tức tụ tập lại, bắt đầu hầu hạ hắn thay quần áo.
Lúc này, tâm thần Kiến Nguyên đế lại hơi động, cảm ứng được một đạo khí cơ quen thuộc ở sau lưng.
Hắn cũng không quay đầu lại, mở miệng nói: “Ái phi trở về từ Thiên Đô cung? Đây là đến xem chuyện cười của trẫm sao?”
“Làm sao có thể?”
Đó là một giọng nói cực kỳ quyến rũ, mềm mại và uyển chuyển như nước, chỉ vài chữ mà đã thấm đẫm nội tâm.
“Bệ hạ mời thái sư về triều, đúng là thượng sách. Trong triều bây giờ, trừ thái sư ra thì không có ai có thể đối phó Vấn Thù Y, bệ hạ hơi thỏa hiệp là chuyện khó tránh khỏi, kính xin bệ hạ tạm thời ẩn nhẫn.”
Giọng nói quyến rũ kia lại động viên: “Chắc là không cần bao lâu nữa đâu. Tuy rằng thái sư có nhiều chỗ không tốt, nhưng lại rất lo cho dân cho nước. Hắn tiềm tu hơn mười năm, trình độ võ đạo đã hơn xưa, lại có tài năng trác tuyệt, ta đoán trong vòng một năm, tất có thể đẩy lùi Cực Đông Băng Thành.”
Kiến Nguyên đế nghe vậy, trên mặt lại không có ý mừng.
Thế gian này, người và vật để hắn phải cúi đầu, cẩn thận và ẩn nhẫn thì đâu chỉ có một mình thái sư Độc Cô Thủ?
Nữ tử kia tựa như cũng đoán được ý của hắn: “Còn về phần Lý Trường Sinh, thì bệ hạ không cần để ý. Chỉ cần công pháp của ngươi đại thành, Lý Trường Sinh lại tính là thứ gì?”
Lúc này, đám cung nữ kia cũng đã thay bộ thường phục nhẹ nhàng cho Kiến Nguyên đế.
Hắn quay đầu lại, nhìn nữ tử mặc trang phục quý phi ở phía sau lưng.
Nàng có mái tóc đen như thác nước, mi như vẽ, môi đỏ như anh, mắt như nước hồ thu, có phong tình vạn chủng.
Tâm thần Kiến Nguyên đế rung động, trong mắt lộ ra ý sắc dục mãnh liệt.
Nhưng vẻ tự giễu trên mặt hắn lại càng nồng nặc hơn: “Công pháp đại thành, nói nghe thì dễ? Trẫm bây giờ còn không đỡ nổi một đòn của Lý Trường Sinh, há có thể không để ý?”
Nữ tử kia hơi lắc đầu: “Quốc sư đã nói là có cách giải quyết rồi mà? Hắn có một bí pháp, chẳng những có thể để tu vị của bệ hạ đột phá lần nữa, nắm giữ lực lượng đối kháng với Lý Trường Sinh, mà còn tăng nhiều tuổi thọ, đúng không?”
“Đúng vậy, đã nói.”
Kiến Nguyên đế dạo bước qua, nắm lấy eo nữ tử kia: “Tiền đề là bắt giữ được con Vọng Thiên Hống kia, sau đó lại dùng máu thuần âm tinh khiết nhất thiên địa làm vật dẫn. Nhưng hai thứ này đều rất khó.”
“Hoàng đình Bất Chu sơn đang ra sức đào tạo Vọng Thiên Hống đời thứ hai mươi chín, dự tính là một hai năm nữa sẽ xuất hiện ở Thần Châu. Nhưng bọn họ cần người, cần rất nhiều huyết mạch Nhân tộc để tinh luyện. Việc này thì bệ hạ không cần lo, một khi thời gian đến, sẽ là nước chảy thành sông. Còn máu thuần âm tinh khiết nhất kia. . .’
Nữ tử xinh đẹp cười một cái: “Ta đã tìm thay bệ hạ rồi, thành chủ Vấn Thù Y của Cực Đông Băng Thành! Bệ hạ quên rồi sao? Nữ tử này có huyết mạch Thần âm, mà rất có thể là tầng 24 trở lên.”
Kiến Nguyên đế không để ý lắm: “Vậy thì thế nào? Vẫn không phải là tinh khiết nhất thiên địa.”
“Nếu như ta nói, nữ tử này vẫn là xử nữ thì sao?”
Nữ tử xinh đẹp cảm nhận được khí tức của Kiến Nguyên đế thay đổi: “Chuyện này là một bí mật của nước Trấn Hải, dù là ngàn năm trước thì cũng là một bí mật.”
Kiến Nguyên đế cau mày, đè nén tâm tư: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không? Đây là Nhất Kiếm Khuynh Thanh, là chủ của Cực Đông Băng Thành đấy.”
“Vậy thì thế nào?” Nữ tử xinh đẹp cười đắc ý: “Tuổi thọ của nàng không nhiều, chỉ cần bố cục ổn thỏa là có thể làm cho sức chiến đấu của nàng mười không còn một, giống như Bá Võ Vương Tần Mộc Ca ngày đó.”
Kiến Nguyên đế khinh thường, nói: “Nữ tử này là chúa tể một phương, ngươi tưởng vị này dễ tính toán như Tần Mộc Ca sao? Dù cho là Tần Mộc Ca, nếu không có tộc nhân của nàng bán đứng, thì không ai có thể làm gì nàng.”
Nữ tử xinh đẹp lại thản nhiên nói: “Như vậy ngươi cho rằng ta lấy tin tức này từ đâu?”
Nàng nhìn thẳng vào Kiến Nguyên đế: “Bệ hạ phải biết, Vấn Thù Y là chủ của Cực Đông Băng Thành, nhưng lại không có bất kỳ huyết thống nào với hoàng thất của nước Trấn Hải. Vấn Thù Y bảo vệ Cực Đông Băng Thành hơn bảy trăm năm, tự nhiên được hoàng tộc nước Trấn Hải coi là cột chống trời, không thể không tôn sùng và ỷ lại. Nhưng hôm nay, nàng sắp ngã xuống rồi, Trưởng Tôn gia bọn họ há có thể không sợ hãi? Há có thể không có ý nghĩ khác?”
Sắc mặt Kiến Nguyên đế rốt cục cũng biến đổi, trong mắt từ từ lộ ra vẻ khát vọng mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận