Bá Võ

Chương 577: Sở Nhất Đao (4)

Thật ra thì Vương Triều Dương không muốn xem những thứ này.
Nhưng mà tại bốn ngày trước, tổng bộ Luận Võ Lâu ở kinh thành đã chỉ mặt mọi tên, đưa đến tận tay Vương Triều Dương hắn.
Vương Triều Dương cũng hiểu, đây là tổng bộ đang biểu đạt bất mãn với hắn.
Điều này khiến cho tâm trạng của hắn cực kỳ khó chịu, mấy ngày gần đây còn không có tâm tư để làm việc.
Hắn mới chủ trì Luận Võ Lâu Đông Châu không được một tháng, mà đã xảy ra sai sót lớn như vậy rồi.
“Lâu chủ!”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó Tạ Chân Khanh đẩy cửa mà vào.
Sau khi nàng vào cửa, liền chú ý đến đám tin phù chồng chất ở trên bàn Vương Triều Dương.
Tạ Chân Khanh nhướng mày lên, cố gắng cưỡng ép bản thân không cười trên sự đau đớn của người khác, giả vờ bình tĩnh nói: “Lâu chủ đang lo lắng về chuyện của Sở Hi Thanh sao? Nói đến mới nhớ, hắn xếp hạng 29 thì đúng là quá thấp.”
Nếu như người này nghe theo lời của nàng, đưa Sở Hi Thanh vào hai mươi vị trí đầu. Luận Võ Lâu Đông Châu cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh lúng túng như vậy.
Mặt Vương Triều Dương không cảm xúc, quét đám tin phù này vào trong góc bàn: “Tạ quán chủ, đêm khuya đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
“Là chuyện liên quan đến trận chiến Tây Sơn, bên phía ta đã có manh mối của hai vị cao thủ bán yêu kia.”
Sắc mặt Tạ Chân Khanh nghiêm túc: “Từ miêu tả của đám tặc phỉ Tây Sơn kia, hai người này rất có thể là bán yêu của một mạch ‘Xích long’.”
“Xích long?”
Ánh mắt Vương Triều Dương run lên, đứng dậy từ trên ghế: “Là Xích long trong truyền thuyết ‘Người được Xích long thì được thiên hạ’ từ ngàn năm trước sao? Lời này là thật chứ?”
Ngàn năm trước, thiên hạ đại loạn.
Có người nói thái tổ Đại Ninh bắt được Xích long, cưỡng ép cướp đoạt long mạch của Xích long, nhờ đó mà cướp được thiên hạ.
Từ khi triều đình bình định đến giờ, vẫn luôn tìm kiếm Xích long mới, dùng để củng cố long mạch, kéo dài quốc độ. Ngàn năm lại đây, bọn họ cũng chỉ tìm được ba Xích long có tu vị nhất, nhị phẩm.
Hai bán yêu một mạch Xích long này, đương nhiên không có tư cách vào mộ tái tổ. . .
Dòng máu của bọn họ hỗn tạp không thuần, không thể nào cường hóa long mạch.
Tuy nhiên, phía sau hai người này, rất có thể còn có một con Xích long mạnh mẽ.
Ngoài ra, huynh muội Sở gia của Tây Sơn Đường lại có quan hệ gì với một mạch Xích long này không?
“Hai người ngày đều có thân cao một trượng, trên người có vảy màu đỏ thắm, sức mạnh cực lớn. Sau lưng bọn họ còn có hoa văn hình ngọn lửa.”
Tạ Chân Khanh hờ hững đáp lại: “Hạ quan cho rằng, khả năng hai người này là bán yêu một mạch Xích long đã vượt quá sáu phần.”
Vương Triều Dương không khỏi nheo mắt lại, trong mắt ngậm lấy một tia hưng phấn: “Mau chóng đưa tin này cho Cẩm y vệ, để bọn họ tìm cách tìm hiểu thân phận của hai người này!”
“Hạ quan đã hiểu! Sẽ chuyển cho Tào Hiên!”
Sắc mặt Tạ Chân Khanh nghiêm nghị: “Còn có một chuyện khác! Thời gian gần đây, bên ngoài đang nghị luận về chuyện của Sở Hi Thanh, nói Luận Võ Lâu chúng ta có mắt không tròng. Hạ quan cho rằng, tốt nhất là chúng ta nên chuẩn bị một chút, trung tuần tháng này ra thêm một kỳ đặc săn cho Sở Hi Thanh, lại tăng thứ hạng của người này trên Thanh Vân Bảng, lấy đó mà phục chúng. Vừa hay võ tu trong dân gian rất hứng thú với chuyện Sở Hi Thanh vào kinh, ta cho rằng lượng tiêu thụ sẽ rất tốt.”
Thật ra thì bên ngoài có rất nhiều lời khó nghe, Tạ Chân Khanh không tiện nói mà thôi.
Vẻ mặt Vương Triều Dương lại lạnh nhạt hơn vài phần: “Thêm một kỳ đặc san cho một võ tu bát phẩm? Quả thực là hoang đoừng. Tạ quán chủ, làm việc thì phải có bình tĩnh, chúng ta là người chế định bảng danh sách, sao có thể bảo sao hay vậy? Người bên ngoài muốn nghị luận, vậy mặc cho bọn họ nghị luận là được. Ngươi cần phải biết là, tuy rằng hiện giờ Sở Hi Thanh đã thu hoạch được hai mươi tám chiến thắng, nhưng người này chỉ thắng những kẻ vô duyên với Thanh Vân Tổng Bảng.”
“Người này hộ tống cha con Tả gia vào kinh, chưa chắc đã có thể bình yên trở về, dù cho hắn có thể bình yên trở về, thì cũng còn ba đối thủ là Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền, Thần Yến Đao – Lý Tú Trường, Phong Đao – Vương Mệnh. Hơn nữa, chờ hắn bảo vệ được vị trí Thần Tú Thập Kiệt, bình yên trở về từ kinh thành, thì chúng ta lại làm cho hắn một kỳ đặc san cũng không muộn.”
Tạ Chân Khanh nghe vậy liền mở miệng cười một tiếng.
Nàng biết, thật ra là vị này e ngại mặt mũi, liều chết cũng không chịu nhận sai.
Tạ Chân Khanh cũng cho rằng khả năng Sở Hi Thanh thua là rất lớn.
Nhưng dù cho Sở Hi Thanh thua thì đã sao? Thiên Cơ Các người ta đã có đầy đủ lý do rồi.
Với đao pháp vào thiên phú của Sở Hi Thanh, hoàn toàn có thể tiến vào Thanh Vân Tổng Bảng trong vòng nửa năm.
Tuy nhiên, nàng cũng đã nói ý kiến của mình rồi, Vương Triều Dương không chịu nghe, đó là chuyện của Vương Triều Dương.
Người ở phía trên muốn trách tội, vậy cũng không trách tội lên đầu nàng.
Bởi vậy, Tạ Chân Khanh cũng không tranh luận gì cả, dứt khoát chắp tay một cái, rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
Vương Triều Dương thì ngồi ngay ngắn tại chỗ, rơi vào suy ngẫm.
Một lát sau, hắn mở miệng cười một tiếng, bắt đầu chỉnh lý đám tin phù của mình.
Đao pháp của Sở Hi Thanh đúng là rất mạnh, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của hắn.
Nhưng chẳng lẽ người này còn có thể đánh bại ba vị siêu thiên kia kia, còn có thể quét quang hai châu Hà Lạc và cả kinh thành sao?
Hoang đường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận