Bá Võ

Chương 1375: Giao dịch

Khi Lục Loạn Ly đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Sở Hi Thanh đang mặc một bộ quần áo kỳ quái, ngồi trên một chiếc giường lớn có chăn đệm màu đỏ.
Bên cạnh còn có hai nữ tử tuyệt mỹ, người bên trái mặc quần áo màu trắng, đầu che lụa mỏng, trên mặt tràn đầy vui vẻ. Người bên phải mặc áo cưới màu đỏ rực, phủ khăn đỏ, vẻ mặt ngượng ngùng.
Quanh giường còn có một đám nam nam nữ nữ, mỗi người đều cầm một thứ to như hộp son, chĩa thẳng vào mấy người ngồi trên giường.
“Nào, cười một cái!”
“Cười nào!”
“Hôn một cái đi, đừng chỉ hôn má, hôn môi đi!”
“Ha ha, tấm ảnh này không tệ, ngươi nhìn Sở Hi Thanh này, trông có ngu xuẩn không.”
“Hắn có thể không đắc ý sao?”
Lục Loạn Ly cũng thấy Sở Hi Thanh rất ngu xuẩn.
Cái tên này ngồi yên tại chỗ, mặt cười khúc khích như tên đần độn.
Khi hai cô bé bên cạnh bị mọi người ồn ào ầm ĩ quá, liền hôn hai bên trái phải của Sở Hi Thanh thật, trên đầu Lục Loạn Ly lập tức bốc lửa, ngọn lửa cao tận ba thước, gần như đốt thủng trần nhà.
Nàng cũng không nhìn kỹ hai cô bé bên cạnh Sở Hi Thanh, mà trực tiếp bước qua, vươn tay tóm lấy cổ áo của Sở Hi Thanh.
“Sở Hi Thanh, ngươi cái tên háo sắc chết tiệt này!”
Lục Loạn Ly bỗng nhiên có một loại cảm giác quặn đau không tên.
Sở Hi Thanh sững sờ, hắn bình tĩnh nhìn thiếu nữ trước mắt, kinh ngạc nói: “Loạn Ly? Kỳ lạ. . .”
Thật kỳ quái! Trong giấc mộng của hắn, tại sao lại có hai cái Lục Loạn Ly?
Sở Hi Thanh nhất thời rùng mình, lẽ nào tiềm thức của mình lại biến thái như vậy sao?
Nam nam nữ nữ ở chung quanh hình như cũng cảm nhận được ý nghĩ của hắn, tất cả đều dồn dập kêu lên.
“A? Tại sao lại có tận hai cô dâu mới?”
“Mọi người nhìn kìa, giống hệt cô dâu bên trái kìa.”
“Lẽ nào là chị em sinh đôi? Sau này tân lang có thể phân biệt được sao?”
“Mịa nó, lại có một chân với cả hai chị em song sinh? Cái tên đáng chết này!”
Lục Loạn Ly nghe vậy thì lại cau mày, quay đầu nhìn về phía cô gái mặc áo trắng che lụa mỏng trên mặt kia.
Vẻ mặt nàng hơi sững sờ, nghĩ thầm nữ nhân này quá giống mình.
Lục Loạn Ly lập tức phản ứng lại, nữ nhân này là mình, là Lục Loạn Ly nàng!
Cũng có thể nói, Sở Hi Thanh tưởng tượng ra mình.
Gò má Lục Loạn Ly nhất thời đỏ bừng, tâm hoảng ý loạn, nội tâm như con nai con chạy loạn bốn phía.
Sở Hi Thanh cũng phản ứng lại, hắn trợn tròn mắt lên: “Ngươi là Loạn Ly thật? Ngươi tiến vào giấc mộng của ta?”
Nhịp tim của Lục Loạn Ly tăng mạnh, đầu óc thì đã đứng máy.
Nàng đang suy nghĩ, Sở Hi Thanh lại muốn cưới ta, nữ nhân trong mộng của hắn lại là mình.
Không đúng!
Cô bé bên trái là mình, như vậy một người khác là ai?
Trong lòng nàng hừ một tiếng, quay đầu nhìn sang phía bên kia.
Khi Lục Loạn Ly nhìn thấy gương mặt kia, thì lại ngây người.
Một cái chớp mắt tiếp theo, toàn bộ sự vật ở trước mắt Lục Loạn Ly đều vỡ vụn giống như lưu ly.
Đó là Sở Hi Thanh chủ động thoát ly khỏi mộng cảnh.
Tại thế giới hiện thực, Sở Hi Thanh bỗng nhiên mở mắt ra, trực tiếp ngồi bật dậy.
Gương mặt dày như tường thành của hắn cũng hiện lên một vệt đỏ ửng.
Lần này quá mất mặt, thế mà lại bị Lục Loạn Ly nhìn thấy.
Nha đầu nào đi vào mà cũng không biết đường nói với mình một tiếng sao?
Thuật Báo Mộng và thuật Nhập Mộng của thuật sư, thật sự là quá đáng ghét.
Đúng lúc này, Lục Loạn Ly cũng tỉnh táo lại.
Nàng không nói tiếng nào, trực tiếp rút đao bên eo ra, bổ thẳng vào đỉnh đầu Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh nhìn ánh đao năm màu của nàng, trong lòng nhất thời hơi động.
Nữ nhân này lại dùng hẳn Đại Minh Vương Luân!
Hắn vốn muốn đứng tại chỗ để Lục Loạn Ly chém vài đao cho hả giận, nhưng bây giờ liền cảm thấy bảy tầng ngoại cương của mình không chịu nổi.
Lúc này, bóng người của Sở Hi Thanh lóe lên, tránh khỏi lưỡi đao của Lục Loạn Ly.
Lục Loạn Ly đuổi theo như hình với bóng, chém Sở Hi Thanh mấy chục đao, khiến cho hắn chật vật không thôi.
Nếu không phải gần đây hắn có tiến bộ, thì đã bị Lục Loạn Ly chém trúng rồi.
Sở Vân Vân vô cùng nghi ngờ và khó hiểu.
Sở Hi Thanh nhìn như chật vật, nhưng đó là vì hắn nhường.
Lục Loạn Ly tuy rằng khí thế hùng hổ, mỗi một đao đều tàn nhẫn, nhưng thật ra là giữ lại rất nhiều.
Sở Vân Vân nhíu mày, ánh mắt khó hiểu: “Lục sư tỷ, ngươi chém huynh trưởng ta làm gì? Hắn đắc tội với ngươi sao?”
“Tự nhiên là có nguyên do.”
Lục Loạn Ly tạm thời dừng tay, nàng một tay chống eo, thở phì phò nhìn Sở Hi Thanh.
“Ngươi không biết hắn nằm mơ cái gì đâu! Hắn. . .hắn . . . hắn . . .”
Nghĩ đến tình cảnh ở trong mơ, gò má Lục Loạn Ly không khỏi đỏ bừng lên.
Người này quá vô sỉ, thế mà lại để nàng và Sở Vân Vân cũng nhau hôn miệng của hắn, còn để mình gả cho hắn!
Càng khó chịu chính là, hắn lại dám có ý tưởng với cả muội muội của mình!
Muốn hưởng phúc? Quả thực là nghĩ đẹp lắm!
Còn nữa, dựa vào cái gì mà Sở Vân Vân mặc áo cưới đỏ rực, còn mình thì lại mặc váy trắng lộ nửa vai? Mặc một bộ quần áo không biết liêm sĩ đó?
Nàng nhất thời không biết miêu tả thế nào mới tốt, nói mấy chữ hắn mà vẫn không thể nói ra lý do gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận