Bá Võ

Chương 666: Ngoài dự đoán (3)

Giọng nói Vương Thản trầm trọng, trả lời cũng không hàm hồ: “Bảy ngàn người trong đó là quân dưới trướng nội phủ thái giám Đông Châu. Một vạn người còn lại, có thể là binh mã của Muối Ty của các quận Lâm Hải, Vọng Lai, Nam Ngô.”
Thiết Tiếu Sinh nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó liền cười một tiếng: “Thì ra là Thái thú đại nhân.”
Nội phủ thái giám là khi tiên đế còn tại vị đã thiết lập.
Khi vị bệ hạ này kế vị, Hộ bộ của Đại Ninh thiếu hụt rất rất rất nhiều bạc, triều đình đã không còn tiền.
Tiên đế liền thành lập nội phủ thái giám ở ba mươi sáu châu trong thiên hạ, chuyên quản lý công việc trưng thu thuế thương, thuế muối và thuế khoáng trong thiên hạ.
Vị bệ hạ này vì đề phòng nội phủ thái giám bị coi thường tại địa phương, cho nên đã đặc biệt cho phép nội phủ thái giám của các châu, thành lập quân đội với quy mô từ năm ngàn đến mười lăm ngàn người, dùng để cưỡng ép thu thuế.
Mà Đông Châu là nơi sản xuất muối biển, vì đả kích muối tư nhân ở các quận vùng duyên hải, nên quân nội phủ được nội phủ thái giám và Tuần muối ngự sử cùng quản lý.
Những binh mã này, quanh năm tác chiến với đám buôn muối lậu, trình độ tinh nhuệ không kém hơn biên quân.
Theo Thiết Tiếu Sinh biết, Thái thú quận Tú Thủy, có quan hệ rất sâu với hoạn quan trong nội phủ.
Người này chiếm giữ Đông Châu máy năm, đoạt sạch quyền lực của quận thừa Tả Thiên Lộ, cũng là nhờ quyền thế của hoạn quan trong cung.
“Vất vả rồi!” Thiết Tiếu Sinh hơi gật đầu: “Ngươi mau đi đến phía nam, tiếp nhận tất cả công việc phòng ngự ở đó đi.”
Hắn vừa nói xong, không chỉ Vương Thản cảm thấy bất ngờ, mà Thiết Ngưu – Giả Đại Lực đang từ từ mất kiên nhẫn ở bên cạnh cũng đã ngây người.
Giả Đại Lực như là ý thức được gì đó, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, ánh mắt hiện lên tia giận dữ.
Chờ đến khi Vương Thản rời đi, Giả Đại Lực liền nắm chặt nắm đấm, cuối cùng gằn từng chữ ra khỏi kẽ răng: “Sư bá, có phải ngài cho rằng ta cấu kết với người ngoài, bán đứng sư thúc? Vì vậy nên mới đề phòng ta?”
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch cũng kinh ngạc không thôi: “Không thể nào? Phó kỳ chủ, có phải ngươi hiểu lầm rồi không?”
“Không đến nỗi hiểu lầm.” Thiết Tiếu Sinh lại chắp tay sau lưng, nhìn về phía Giả Đại Lực với sắc mặt lạnh lẽo: “Ta và Cuồng Nhân cũng sắp xếp người theo dõi tình hình bên nội phủ thái giám, ngay một ngày trước, Nội Vụ Đường còn báo lại cho ta biết, khi đó binh mã của nội phủ thái giám vẫn còn ở quận Giang Nam.”
“Còn nữa, mãi đến tận sáng ngày hôm qua, chúng ta mới tiết lộ cho bốn người các ngươi biết địa điểm mà Cuồng Nhân thăng cấp. Ngoại trừ đường chủ Lục Cửu Ly của Tầm Dương Đường chỉ huy thủy sư đề phòng Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thương du ra, cũng chỉ có tiểu Sở, Lâm Thạch và ngươi! Đại Lực, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?”
Giả Đại Lực nhíu chặt lông mày.
Hắn đương nhiên biết Thiết Tiếu Sinh có ý gì.
Theo lý thuyết, binh mã dưới trướng nội phủ thái giám tuyệt đối không thể vô thanh vô thức chạy đến quận Tú Thủy trong vòng một ngày như vậy được, thậm chí trong vòng ba ngày cũng là rất khó.
Vậy thám tử của Nội Vụ Đường tuyệt đối có vấn đề. Hoặc là thất trách, hoặc là phản bội.
Ngoài ra, cũng rất có thể là trong bốn người bọn họ có nội quỷ.
Bằng không thì tin tức của binh mã nội phủ thái giám có linh thông hơn nữa, cũng không thể nào chạy đến Mi gia trang trong vòng tám canh giờ được.
Theo giọng nói của Thiết Tiếu Sinh rơi xuống, bầu không khí trên đầu tường lập tức trở nên cứng đờ và lạnh lùng.
Tất cả bang chúng ở xung quanh đều nhìn về phía Giả Đại Lực với vẻ nghi ngờ không thôi.
Ánh mắt bọn họ ngập lấy khiếp sợ và khó tin, nhưng không hẹn mà cùng cầm binh khí trong tay.
“Hay là có sai sót ở chỗ nào khác?” Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch vẫn không tin tưởng như cũ, lông mày hắn đã nhíu lại thành hình chữ xuyên: “Đường chủ Lục Cửu Ly của Tầm Dương Đường của là huynh đệ lâu năm của chúng ta, cũng xuất thân từ Sùng Châu Thủy sư doanh, hắn chắc chắn sẽ không phản bội kỳ chủ!”
“Giả Đại Lực lại là sư điệt của các ngươi, là các ngươi trông nom từ nhỏ đến lớn, tên này có tính tình ngay thẳng, đầu óc đơn giản, xưa này đều thẳng thắn, há lại làm ra chuyện như vậy? Huống hồ hắn làm như vậy thì có lợi ích gì? Dựa theo lẽ thường, người được lợi nhiều nhất mới là người đáng nghi nhất.”
Hắn không có nhắc đến tên Sở Hi Thanh, nhưng câu câu lại chỉ về phía Sở Hi Thanh.
Mặt Thiết Tiếu Sinh vẫn âm trầm như nước: “Tiểu Sở đúng là Thiếu kỳ chủ của chúng ta, nhưng ta biết tâm tư của hắn xưa nay đều không ở Thiết Kỳ Bang, cơ nghiệp không thể thiếu ở trong mắt chúng ta, lại là một phần gánh nặng đối với hắn.”
“Huống hồ, gần đây có người nói cho ta biết, trong một tháng này, ngươi thường xuyên tiếp xúc với một ít người không rõ lai lịch, hơn nữa tại mười ngày trước, ngươi bỏ mười chín vạn lượng bạc ở trong hai buổi đấu giá tại Cổ Thị tập, số tiền này từ đâu mà có? Lại có lai lịch gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận