Bá Võ

Chương 896: Tử vong

Sở Hi Thanh nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Sở Mính, trong lòng hắn không khỏi cả kinh.
Lúc này vừa mới vào bí cảnh thời gian, mà đã có người ra tay với Sở Mính rồi?
Rốt cuộc bên đó có biến cố gì? Lại là người nào ra tay?
Nhất định là nội quỷ của Vô Tướng thần tông rồi.
Người này. . . hẳn là ở ngay bên cạnh Sở Mính.
Sở Hi Thanh vừa nghĩ đến đây, còn chưa kịp cười trên sự đau khổ của người khác, hắn liền nhận ra một luồng sức hút cực kỳ mạnh mẽ quét qua từ phía bên trái mình, khiến cho hắn và Chu Lương Thần bị kéo vào trong.
Hai người đều cố gắng giãy dụa, đồng thời gia tăng tốc độ vỗ cánh.
Chỉ là cái sức hút kia cực kỳ bá đạo, Chu Lương Thần đã không thể chống đỗ, lập tức bị cỗ sức hút này kéo qua.
Dù sao thì đôi cánh pháp khí của hắn cũng kém hơn cánh thật nhiều.
Sở Hi Thanh cũng chỉ có thể chống đỡ thêm một cái hô hấp, liền bước theo gót chân của Chu Lương Thần.
Huyết mạch Bạch Hổ của hắn là ‘nghĩ hóa’ ra, nên khống chế khó hơn huyết mạch Bạch Hổ bình thường một chút.
Sở Hi Thanh cũng thử dùng Thần Thương phá pháp để loại bỏ lực hút này.
Nhưng lực hút này lại không phải là pháp thuật, cũng không phải lực lượng thần linh, sau khi Sở Hi Thanh dùng toàn lực chém một đao, thì vẫn bị hút qua.
Bạch Tiểu Chiêu đúng là không sợ hãi lực hút này.
Nàng có thể ngự phong ngự lôi, tu vị cũng đã đến lục phẩm thượng.
Tuy nhiên, trước khi Bạch Tiểu Chiêu thoát ly khỏi sức hút, thì lại quay đầu phi độn trở về.
Nàng mở rộng hai đuôi, một cái cuốn lấy Sở Hi Thanh, một cái kéo tay của Chu Lương Thần, hai người một thú buộc chặt vào nhau.
Bọn họ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mãi đến tận mười cái hô hấp sau.
Lúc này, Sở Hi Thanh mới cảm thấy phần lưng và sau đầu của mình đã tiếp xúc với mặt đất, lực va đập cực mạnh này làm cho hắn như bị say xe.
Nhưng bốn tầng ngoại cương và Bá thể đã đưa đến tác dụng.
Tuy rằng lần va chạm này rất mạnh, nhưng Sở Hi Thanh lại không bị thương chút nào, chỉ chớp mắt đã khôi phục ý thức.
Chu Lương Thần thì lại phun một chút máu, mặt hiện vẻ đau đớn.
Tuy nhiên, hắn vẫn bật dậy như lò xo, đồng thời dùng tay phải đè cán kiếm, làm ra tư thế đề phòng.
Chu Lương Thần đã nghe thấy tiếng binh khí giao phong và cương phong va chạm.
Vị trí của bọn họ, khẳng định không phải địa điểm trong dự định của Vô Tướng thần tông.
Người kia đã mạnh mẽ kéo bọn họ đến đây, nhất định có mưu đồ.
Sở Hi Thanh đã mượn hai cánh Bạch Hổ để trôi nổi giữa không trung, đánh chu bốn phía chung quanh.
Hắn phát hiện quanh đây là một mảnh rừng cây rậm rạp, cây cối che trời.
Hắn chưa từng nhìn thấy những cây cối này, toàn thân đỏ như san hô, thân cây to đến hai mươi người mới ôm nổi, cao nhất có thể đạt đến năm mươi sáu mươi trượng, tán cây có thể bao trùm phạm vị gần ba mươi bốn mươi mẫu.
Bạch Tiểu Chiêu thì lại đang giao thủ kịch liệt với một đám mộc đầu nhân (người đầu gỗ) ở trong rừng cây.
Đám mộc đầu nhân này có hình dạng xấp xỉ nhân tộc, nhưng mặc kệ là thân người hay tứ chi thì đều là từng cây từng cây gỗ.
Nhìn qua giống như con rối, nhưng bên ngoài tứ chi và cơ thể thì lại được bao trùm một lớp lá cây mỏng.
Chúng nó có hình thể tinh tế thon gầy, hành động cực kỳ nhanh nhẹn, còn nhanh hơn cả mấy ít võ tu thất phẩm.
Hai mươi mấy mộc đầu nhân cấp độ thất phẩm đang bao vây tấn công, phối hợp rất ăn ít, cố gắng chống lại thế tiến công của Bạch Tiểu Chiêu.
Còn có rất nhiều mộc đầu nhân đang tụ tập về phía này, trong tay chúng nó còn cầm cung nỏ đơn sơ, nhẹ nhàng chỉ vào mấy người Sở Hi Thanh.
“Tiểu Chiêu, chú ý một chút, tuyệt đối đừng dính máu của bọn chúng.”
Sở Hi Thanh nheo mắt lại: “Tóc Húi Cua!”
Tiểu Tóc Húi Cua lập tức kêu lên vui vẻ, lao ra khỏi cơ thể của Sở Hi Thanh, như quang như điện mà lao về phía đám mộc đầu nhân ở bên cạnh.
Lúc này, đã có vô số mưa tên bắn thẳng về phía bọn họ.
Nhưng mặc kệ là Sở Hi Thanh hay là tiểu Tóc Húi Cua, đều không có ý tránh né.
Trong đó, có gần một trăm mũi tên là bắn về phía Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh dùng một chiêu Hồi Quang Phản Chiếu, liền phản xạ gần hai phần mười, bảy phần rưỡi còn lại bị hắn gạt xuống dưới.
Còn nửa phần còn lại thì bắn lên người hắn, nhưng không thể đâm thủng bốn tầng cương khí của hắn.
Dù cho có xuyên thấu thì hắn vẫn còn hai tầng giáp bảo vệ.
Đám cung nỏ này rất đơn sơ, uy lực còn kém xa trọng nỗ quân dụng ở bên ngoài, hoàn toàn không có uy hiếp gì với hắn.
Chu Lương Thần cũng đang phòng ngự, nhưng cũng kín kẽ không lỗ hỏng. Hơn hai mươi mũi tên bắn về phía hắn, lại không có một nhánh nào có thể đến gần người.
Sở Hi Thanh thấy thể thì âm thầm tỉnh táo lại, lòng thầm nói mình không thể qua loa như vậy được.
Bất cứ lúc nào cũng không thể có ý nghĩ khinh địch, cũng không thể quá ỷ vào sức phán đoán và dự báo nguy hiểm Thái Thượng Thông Thần được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận