Bá Võ

Chương 2375 - Chém

Lúc này, Tư Hoàng Tuyền lại lấy ra mấy món đồ, đưa đến trước mặt bốn người Sở Hi Thanh.
“Đây là lễ vật mà mẫu thân chuẩn bị cho ta, dùng để bảo báo sư tôn và tất cả những người đã trợ giúp ta…”
Tư Hoàng Tuyền nói đến đây thì hơi ngẩn ra, bình tĩnh nhìn vào trong cánh cửa hư ảo kia.
Trong con ngươi màu vàng của nàng lóe lên một vệt không thể tưởng tượng nổi.
Sở Hi Thanh ngồi cách nàng không xa, cũng có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong cửa, ánh mắt của hắn cũng trợn lên, cũng chấn động không thôi.
“Không thể nào!”
Lục Loạn Ly vô thức kêu lên một tiếng, sau đó lập tức bừng tỉnh, lẩm bẩm nói: “Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Như vậy liền nói xuôi!”
Nàng nhìn Tư Hoàng Tuyền với ánh mắt kinh dị.
Không ngờ nữ nhân này còn có thân phận cao quý như vậy.
Tư Hoàng Tuyền nhìn vào trong cửa một lát, rồi lập tức vung ‘Vạn Cốt Phệ Hồn phiên’.
“Ta đã kế vị, bách quỷ còn không mau đến triều kiến!”
Trong khoảnh khắc này, làn sóng hồn lực vô cùng vô tận lan tràn ra bốn phương tám hướng, cũng xuyên thấu từng tầng vách ngăn.
Cũng đúng lúc này, một tiếng cười to truyền vào trong điện.
“m triều có chủ mới, không thể không có khách xem lễ. Hi vọng không trách chúng ta không mời mà đến.”
Trong khoảnh khắc này, một ông lão mặc áo bào đen xuất hiện ở trong cung điện, khuôn mặt thì được ẩn giấu trong áo choàng.
Sau lưng ông lão là hai Cự linh cao đến 450 trượng.
Một cái chính là sao Cô Thần; một vị khác đầu hổ thân người, chắc hẳn là con Cùng Kỳ kia.
Ông lão áo đen liếc mắt nhìn bốn phía, rồi trực tiếp đi về phía ngự đài.
Lúc này, Cô Thần sau lưng hắn lại chú ý đến Sở Hi Thanh, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo: “Đi xuống, nhường vị trí!”
Hắn lời ít mà ít nhiều, tiếng nói như sấm nổ, rung động màng nhĩ của người và hồn.
Sở Hi Thanh đang thưởng thức lễ vật của Tư Hoàng Tuyền.
Đây là một phần lễ khá nặng, độ quý giá không kém hơn mấy món chiến giáp vừa rồi.
Hắn nghe vậy thì híp mắt lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía Cô Thần.
“Không cần!”
Khi Sở Hi Thanh và Cô Thần nhìn nhau, ông lão áo đen phất tay áo, thần sắc rộng lượng nói: “Dù sao cũng là nhân hoàng của nửa Thần Châu, một cái mạng có thể đổi lấy mười một cái thần vị, vẫn phải tôn trọng một chút, hắn có tư cách ngồi chỗ đó. Chỉ là một cái ghế dựa mà thôi, tiện tay là có thể.”
Sau đó hắn giơ tay hút một cái, trực tiếp rút ra một cái ghế đá từ ngự đài, sau đó ngồi xuống.
Ông lão áo bào đen cười tủm tỉm nhìn Sở Hi Thanh: “Các ngươi tiếp tục! A, đúng rồi, các ngươi phải chờ bách quỷ đến. Cũng sắp đến rồi, ‘Vạn Cốt Phệ Hồn phiên’ có thể giúp chúng mở đường hầm.”
Tuy nhiên, sau khi hắn nói đến đây, lại phát hiện Sở Hi Thanh vẫn đang cười nhìn Cô Thần, vẻ lạnh lẽo trong mắt không giảm.
Ông lão áo bào đen không khỏi tò mò nhìn qua.
Hắn biết Sở Hi Thanh bây giờ đang rất tức giận, nhưng mà tức giận thì lại làm sao, người này có thể làm gì đây?
Trong mắt ông lão ngậm lấy ác ý nồng nặc.
Cuộc chiến ‘Tạo Hóa thần thụ’ là sỉ nhục của tất cả thần linh, đối với hắn cũng là như vậy.
Mà khi ấy hắn còn đích thân tham dự, cho nên càng thấy nhục nhã hơn.
Nếu hắn không có hứng thú với lực lượng của Thiên Nại Lạc, sợ tình hình có biến, thì hắn đã giết người này luôn rồi.
“Xem ra thuộc hạ này của ta đã đắc tội với nhân hoàng bệ hạ!”
Ông lão dựa lưng vào ghế, ánh mắt thản nhiên: “Nếu bệ hạ bất mãn, có thể thay ta trừng phạt, không cần khách khí.”
Thần khu của Cô Thần cao 450 trượng, hắn lạnh lùng bễ nghễ nhìn từ trên cao xuống Sở Hi Thanh.
Người này lại dám làm càn trước mặt hắn?
Đao pháp gọi là vô địch dưới phàm thế, đến vực ngoại này thì không là gì cả.
Hắn rất chờ mong kẻ này tự rước lấy nhục.
Ý cười Sở Hi Thanh càng đậm hơn: “Trừng phạt? Trẫm cũng có ý đó…”
Đúng lúc này, Cô Thần nhìn thấy tròng mắt của Sở Hi Thanh bỗng biến thành màu đỏ như máu, lại chia ra làm hai, hiện ra một đôi trọng đồng.
Đây hẳn là một loại năng lực của thiên phú huyết mạch mà Cô Thần chưa từng nhìn thấy.
Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn lại cảm nhận được áp lực cực mạnh.
Bồng!
Toàn bộ thần khu của Cô Thân chợt chia ra làm hai!
Mãi đến khi thần huyết của hắn bắn tung tóe, thì tiếng vang trầm kia mới truyền đến tai mọi người chung quanh.
Điều này cũng khiến cho hoàn cảnh yên tĩnh của nơi này lại càng yên tĩnh như chết.
Trong cung điện chỉ còn tiếng thần huyết va chạm vào mặt đất.
Không đúng! Sao có thể?
Hai mắt trên hai nửa thân thể của Cô Thần đã trợn tròn lên, hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn vừa nỗ lực duy trì thân thể, muốn khôi phục vết thương, vừa nhìn Sở Hi Thanh với vẻ căm tức.
Là cái tên này đả thương hắn?
Hắn đề là hắn không cảm ứng được Sở Hi Thanh ra tay như thế nào, cũng không kịp phản ứng gì.
Tính cách của Cô Thần rất cẩn thận, tuy không cảm thấy thằng nhãi ranh trước mắt có thể uy hiếp mình, nhưng hắn vẫn luôn cùng Cô Thần chi pháp để bảo vệ chỗ hiểm của bản thân.
Nhưng mà một đòn này của Sở Hi Thanh lại bỏ qua pháp môn của hắn, trực tiếp chia thân thể hắn ra làm hai mảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận