Bá Võ

Chương 2067 - Cuộc chiến Gần Thần (5)

Trong khoảnh khắc này, toàn bộ thiên địa đều nổ tung. Lần rung chuyển này cực kỳ kịch liệt, phạm vi 500 dặm đều là đất chuyển núi sập, sông Thương Lãng ở bên cạnh còn nhấc lên sóng lớn ngập trời.
Đó là Độc Cô Thủ đánh một thức ‘cực chiêu Tru Thần’, nhưng lại bị Sở Vân Vân một thương phá tan và bức lui.
Dư âm của một thương kia thậm chí còn đâm thủng một tòa doanh trại ở phía xa xa.
Độc Cô Thủ thậm chí còn không thể không lùi trở về không trung của thành, mượn trận pháp phòng ngự bên dưới để thở dốc, chỉnh đốn lại.
Hắn nỗ lực trấn áp khí huyết rung chuyển trong cơ thể, muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà một ít người ở bên dưới vẫn phát hiện lồng ngực của Độc Cô Thủ phập phồng, đôi cánh tay còn nhỏ máu tươi.
Độc Cô Thủ không bị thương, chỉ là bị mũi thương của Sở Vân Vân phá vỡ chút da thịt bên ngoài.
Hắn còn lâu mới đến mức sơn cùng thủy tận, nhưng mà tình cảnh này lại làm cho đám người đang quan sát trận chiến bị đả kích rất lớn.
Phải biết, hai người chỉ mới giao thủ được bốn khắc mà thôi.
Hạng 1 và 3 Thiên Bảng lại chênh lệch lớn như vậy!
Lúc này, toàn bộ cao thủ quan sát trận chiến bên triều đình đều lùi lại, suy nghĩ của tướng tá Đại Ninh không chỉ có một, nhưng tất cả đều thấy lạnh lẽo và nặng nề.
-Bá Võ Vương này… thế mà lại mạnh đến nước này!
-Thái sư đại chiến với Vấn Thù Y 30 trận mà không bại, thế mà lại không phải đối thủ của nữ tử này!
-Phải làm sao mới ổn đây!
-Lẽ nào khí vận Đại Ninh đã tuyệt sao? Thế mà lại xuất hiện một kẻ địch mạnh mẽ như vậy!
-Bệ hạ hồ đồ rồi! Loại thiên kiêu cái thế như vậy, dù không lung lạc thì cũng không thể đẩy nàng về phía kẻ địch được.
-Thực sự là phiền phức! Một cái Vấn Thù Y đã để bọn họ ác chiến hai năm trời, bây giờ lại xuất hiện một cái mạnh hơn.
Trên không trung, Độc Cô Thủ thản nhiên giấu đôi tay vào trong tay áo.
Hắn ngậm lấy vài phần kính nể mà nhìn Sở Vân Vân: “Ngươi lại cô đọng huyết mạch mới!”
Hắn đã dự đoán được điểm này khi biết Sở Vân Vân tu luyện Thần ý Xúc Tử Đao.
Dù sao môn đao pháp này cũng cần lực lượng huyết mạch đặc thù mới có thể học được.
Độc Cô Thủ vốn tưởng rằng Sở Vân Vân sẽ cô đọng huyết mạch tương tự với Quy Nhất của Thiết Sơn Tần thị.
Nhưng sau khi giao chiến, hắn mới phát hiện mình sai rồi.
“Cái này phải đa tạ vị hôn quân kia của ngươi, nếu không nhờ có hắn, ta không có hi vọng vào Vĩnh Hằng!”
Sở Vân Vân mặt không cảm xúc, trường thương của nàng chỉ thẳng vào mi tâm của Độc Cô Thủ: “Ba vị cao nhân Siêu Phẩm đang quan sát cũng đi ra đi! Hắn không phải đối thủ của ta. Hôm nay, trừ phi các ngươi liên thủ, bằng không vị ‘Bảy Đời Thượng Phụ’ này sẽ chết chắc!”
Độc Cô Thủ cũng không phải là đối thủ của Vấn Thù Y!
Tuy rằng vị thái sư này cũng ở cảnh giới Gần Thần, nhưng chỉ vừa bước chân qua mà thôi.
Thực lực của Độc Cô Thủ không bằng Vấn Thù Y, cũng không bằng nàng.
Dù vị này có thể chống lại Vấn Thù Y, nhưng đó là do Vấn Thù Y chịu hạn chế trong người, không thể đánh lâu, không thể dùng toàn lực.
Ngoài ra, chính là ba vị Siêu Phẩm vẫn luôn ẩn nấp ở quanh chiến trường.
Ba người này vẫn dùng thần ý khóa chặt nàng, kiềm chế sức mạnh của nàng.
Bọn họ còn tu luyện Ngưng Thần Quyết cực kỳ lợi hại, làm cho Sở Vân Vân chỉ lợi dụng được một phần mười địch ý và sát niệm của bọn họ.
Nhưng mà cái kiềm chế này, còn lâu mới đủ để ngăn cản Sở Vân Vân.
Sở Vân Vân còn lâu mới hết hứng.
Lửa giận trong lòng nàng vẫn cuồn cuộn, vẫn không có chỗ phát tiết!
Hôm nay chạy đến tìm Độc Cô Thủ, chính là vì muốn phát tiết lửa giận trong lòng.
Đương nhiên, nếu mấy người này chuẩn bị đứng xem, thì nàng cũng không ngại giết chết Độc Cô Thủ.
Có lẽ nàng sẽ phải trả giá lớn hơn.
Độc Cô Thủ chắc chắn cũng sẽ dốc hết sức lực, liều mạng một lần, nhưng vẫn rất có lời.
Độc Cô Thủ thì lại nhìn về phía ngoài mấy chục dặm với ánh mắt âm lãnh.
Có thể thấy tướng sĩ ở mấy doanh trại bên Băng Thành đã ổn định lại.
Bọn họ dứt khoát lựa chọn rút quân trong đêm, vô số cây đuốc chen chúc mà ra.
Bọn họ không chỉ có đội ngũ chỉnh tề, mà bước tiến cũng rất nghiêm chỉnh và trật tự.
Hiển nhiên là trận chiến của hắn với Sở Vân Vân, đã khiến cho lòng quân của Băng Thành ổn định lại.
Bọn họ có thể hoảng sợ và đau buồn vì Băng Thành giải tán, có thể sẽ lo lắng về tương lai của mình, nhưng sẽ không có lo lắng bị diệt vong.
Sau đó, Độc Cô Thủ lại đưa mắt nhìn về phía Sở Vân Vân lần nữa.
“Tần tướng quân!”
Độc Cô Thủ thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp: “Ngươi là danh tướng của Đại Ninh ta. Ngươi nên biết, khi các ngươi phản loạn, Thần Châu này chắc chắn sẽ loạn lạc, máu chảy ngàn dặm, bách tính thiên hạ đều gặp nạn!”
“Hai phu thê các ngươi đều có tuyệt đại thiên tư mà chưa ai có, nhưng mà nên dùng tài năng này ở trên thân Cự linh phía bắc, chứ không phải đối đầu với triều đình Đại Ninh, không phải tự giết lẫn nhau trong nhân tộc!”
“Hôm nay lão phu nguyện ý thay bệ hạ chiêu an hai vị, chỉ cần hai vị có thể hứa ngừng binh ngừng chiến, từ bỏ tiếp nhận những tướng sĩ Băng Thành này, hứa hẹn từ nay không đối đầu với Đại Ninh, thì triều đình Đại Ninh có thể cho phép hai vị cắt cứ năm châu phương bắc. Nếu hai vị không tin triều đình, lão phu đồng ý đảm bảo.”
“Đảm bảo của ngươi không đáng một đồng!”
Sở Vân Vân không khỏi cười châm biếm: “Nằm mơ giữa ban ngày, ngươi cho rằng có thể sao? Ta lại cảm thấy thế này, nếu thái sư thương xót thiên hạ bách tính như vậy, không bằng hàng phục phu quân ta, như vậy thiên hạ lập tức bình định.”
Không kéo Kiến Nguyên đế khỏi ngôi vị hoàng đế, không lật đổ giang sơn Đại Ninh này, nàng khó tiêu mối hận trong lòng!
Độc Cô Thủ không khỏi thở dài.
Đúng vậy, không thể nào!
Thời thế bây giờ, dù Đại Ninh có đổi một vị hoàng đế khác, đôi phu thê này cũng chắc chắn sẽ không chết không thôi với bọn họ!
Lúc này, cương lực toàn thân Độc Cô Thủ đột nhiên rung lên, một thân khí huyết dâng trào.
Nếu đã không thể thuyết phục, vậy thì hắn chỉ có thể dùng nắm đấm để bức lui nữ tử này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận