Bá Võ

Chương 860: Phán quan (5)

Sở Vân Vân lại rất kỳ quái: “Những người này không đáng tin cậy sao? Vì sao không thử liên hệ với bọn họ?”
“Có thể vì ta mà phản bội Kinh Tây Sở thị, tự nhiên là rất đáng tin cậy.”
Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu: “Có điều, giống như ngươi không liên hệ với thuộc hạ cũ của mình vậy, bây giờ ta liên hệ với bọn họ thì chưa chắc đã là chuyện tốt. Chuyện ngươi và ta còn sống trên đời này, có thêm một người biết thì sẽ thêm một phần nguy hiểm.”
Hiện giờ, hắn và tử sĩ của Sở gia gặp mặt nhau, không chỉ không có ích mà còn có nguy cơ bị triều đình và Kinh Tây Sở thị phát hiện.
Mà lòng người cũng không phải là không thay đổi.
Hắn không thể hi vọng người khác sẽ tuyệt đối trung thành với mình cả đời.
Những tử sĩ kia bây giờ đáng tin cậy, nhưng chờ bọn họ trải qua việc bị triều đình truy sát, ăn bữa nay lo bữa mai, tâm tư của bọn họ còn có thể như cũ sao?
“Huống hồ. . .” Sở Hi Thanh cười khổ một chút: “Tuy rằng bọn họ là gia tướng của trưởng phòng, nhưng chỉ trung thành với cha của ta, lại rất xem thường ta, có chút hận ta không biết tranh. Khi ta còn sống, bọn họ cũng không nghe lời ta, huống chi là bây giờ? Vì vậy, trừ phi ta có đủ lòng tin thu phục bọn họ, bằng không thì vẫn không gặp là tốt nhất.”
“Đúng là nên như vậy.” Sở Vân Vân nghe vậy thì hơi gật đầu.
Ngày xưa, Sở Tranh ốm yếu bệnh tật quanh năm, tu vị yếu ớt, chỉ có thể nhốt trong Sở trạch, đúng là không thể để đám thiên tài có tính tình kiệt ngạo kia chịu phục.
Sau đó, nàng lại giơ tay lên, hút cột cờ Nghịch Thần Kỳ vào trong tay, đồng thời nhanh chân đi đến trước cửa sổ, bỗng dưng nhảy một cái, lao vào trong tầng mây bên ngoài.
Sở Hi Thanh thấy thế thì sững sờ, bước nhanh đến cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Bóng người Sở Vân Vân đã biến mất tăm.
Mây đen ở bên ngoài vẫn chưa biến mất hoàn toàn, để cho hắn chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi trăm trượng.
Lúc này, Thiết Diện Phán Quan – La Dương đang lao nhanh trên mặt đất.
Hắn biết, nếu mình tiếp tục ở trên thuyền Bình Thiên thì nhất định không giữ nổi mạng. Một khi khói đen hoàn toàn tiêu tan, Tam Bình cư sĩ nhất định sẽ lục soát toàn thuyền, bài trừ mầm họa.
Vì vậy, sau khi La Dương thoát thân, đã trực tiếp nhảy khỏi thuyền.
Thương thế của hắn khá nặng, thậm ché không thể không dùng một tấm Phong độn phù cao đến tam giai. Một mặt là thoát khỏi phạm vi thần niệm của Tam Bình cư sĩ, một mặt là trợ giúp mình an toàn hạ xuống mặt đất.
Sau đó, Thiết Diện Phán Quan – La Dương vừa lao nhanh trên mặt đất, vừa nghĩ đến thiếu niên âm thầm hỗ trợ mình bỏ chạy kia.
Là Dương gặp qua người này.
Cách đây không lâu, hắn tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh đánh bại Chúc Không Minh và Sở Mính ở trên boong thuyền.
La Dương vẫn có một loại cảm giác không tên, hắn cảm giác thiếu niên này rất quen thuộc, dường như đã từng gặp mặt rồi.
Nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại, thì vẫn không thể nhớ ra.
Vừa rồi, khi tiếp xúc ở khoảng cách gần, thì loại cảm giác này lại còn mãnh liệt hơn.
Trước kia, hắn nhất định là đã gặp qua thiếu niên tên Sở Hi Thanh này, chỉ là do nguyên nhân nào đó, nên mới quên mất.
Cùng lúc đó, trong cơ thể La Dương sinh ra một loại tâm trạng khó có thể nói lên lời.
Ngay khi La Dương đang đau khổ suy nghĩ, hắn bỗng nhiên dừng bước, vẻ mặt hơi thay đổi.
Phía trước cách hắn ba mươi trượng, bỗng nhiên xuất hiện một cái Thái cực âm dương ngư đồ cực lớn.
Âm dương ngư đồ kia xoay tròn biến hóa, sau đó ngưng tụ thành một đạo nhân tầm năm mươi tuổi, râu tóc hoa râm.
Hắn liếc nhìn La Dương, trong mắt toát ra ý cười gằn.
“Thiết Diện Phán Quan – La Dương! Kinh Tây Sở thị ta đã đuổi bắt ngươi gần một năm, hôm nay cuối cùng cũng tóm được ngươi.”
Cùng lúc đó, hai bên trái phải cũng xuất hiện hai bóng người.
Đều là đại hán to lớn khoảng bốn mươi tuổi, trong đó hai người đeo kiếm, hai người cầm đao, tất cả đều tràn đầy sát ý, mặt hàm chứa vẻ cười gằn.
Nội tâm La Dương không khỏi trầm xuống.
Hắn nhận ra đạo nhân ở trước mặt, chính là cao thủ dưới trướng tứ phòng, âm Dương Đồ - Ma Thái.
Tu vị của người này là tứ phẩm thượng, có một bộ pháp khí tên âm Dương Đồ, sức chiến đấu rất khá, xếp hạng gần cuối trong mười chín vị gia tướng của tứ phòng Sở gia.
Bốn người khác thì là Kiếm nô và Đao nô mà Kinh Tây Sở thị bồi dưỡng.
Tuy rằng tu vị của bọn họ chỉ là ngũ phẩm thượng, nhưng lại tinh thông một bộ chiến pháp đao kiếm hợp bích có tên là Chính Phản Lưỡng Nghi trận của Kinh Tây Sở thị.
Bốn người này liên thủ, có thể chống lại một vị cao thủ tu vị tứ phẩm thượng, trong phạm vi âm Dương Đồ, thì sức chiến đấu còn mạnh hơn.
Nếu như là bình thường, mấy người này liên thủ thì cũng không phải đối thủ của hắn.
Vấn đề là thương thế của hắn bây giờ rất nặng, đã nặng đến mức không còn chút sức lực nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận