Bá Võ

Chương 1330: Kiếm Khí Tiêu Tâm (3)

Hồ Tâm Mị không thể không ra tiền.
Yêu thú bọn họ, vốn rất khó khăn khi nghiên cứu cực chiêu của nhân tộc, nếu như không có phương pháp vận chuyển chân nguyên, vậy thì càng khó hơn.
Mà Thần Ngao Tán Nhân chỉ cho bọn họ thời gian một tháng.
Quả nhiên, Sở Hi Thanh phất tay áo một cái, cuốn toàn bộ sáu bình thuốc vào trong tay áo, âm thanh lại mở rộng thêm một chút.
Đại Hắc Thiên - Nhật Già La thì lại cau mày, nhìn vào một thiếu niên khác ở bên cạnh.
Thiếu niên này lại lắc đầu, hắn xuất thân từ Hồ Châu ở phía nam. Trình độ võ đạo ở nơi đó cũng không mạnh hơn Đông Châu.
Nhật Già La âm thầm thở dài, cũng ném hai bình thuốc và một cái pháp khí cấp độ tứ phẩm hạ qua.
Những thứ này cũng là phần thưởng của Thần Ngao Tán Nhân.
Hắn không dùng được, vừa hay mang ra làm học phí.
Sở Hi Thanh cũng vui lòng nhận.
Món pháp khí này là một chiến giáp rất tốt.
Sở Hi Thanh giết mấy người ở cửa ải thứ hai, cũng cướp được vài món pháp khí tứ phẩm.
Nhưng lại không có pháp khí nào có thể so sánh với bộ chiến giáp này.
Bản thân hắn không dùng được, có thể mang về cho Lưu Nhược Hi.
Khi Sở Hi Thanh tiếp tục mở rộng phạm vi âm thanh, một tia sáng bay qua, rơi vào đỉnh đầu Sở Hi Thanh.
Lúc này, ánh mắt Yến Quy Lai lạnh lùng như đao, nhưng sau khi nhìn rõ thì hắn lại thu hồi sát ý.
Đó chính là Linh sủng Bạch Tiểu Chiêu của Sở Hi Thanh.
Trước kia Yến Quy Lai cũng nhìn thấy con tiểu Thừa Hoàng này rồi.
Tuy rằng hắn không hiểu vì sao Sở Hi Thanh lại để con Thừa Hoàng này trở về Lê Sơn, nhưng dù sao cũng không phải là kẻ địch.
Sở Hi Thanh lại vui vẻ: “Tiểu Chiêu, ngươi cũng đến?”
Hắn và Bạch Tiểu Chiêu có tâm thần tương liên, biết nàng bình an vô sự.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Chiêu nhảy nhót tưng bừng, thì hắn vẫn rất vui vẻ.
Sở Hi Thanh vồ Bạch Tiểu Chiêu ở trên đỉnh đầu mình xuống, hắn vuốt ve đầu của nàng, rồi lại gãi gãi cằm của nàng.
Khi Bạch Tiểu Chiêu đang nhắm mắt hưởng thụ, Sở Hi Thanh đột nhiên thấy lạnh sống lưng, liếc mắt nhìn qua.
Chỉ thấy bên kia là một quý phụ trung niên ăn mặc đẹp đẽ, khí chân nhàn nhã thong dong, ung dung hào phóng, người này đang nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt sắc bén.
Đó chính là Hàm Quang phu nhân của Lê Sơn.
Sở Hi Thanh chú ý thấy trong mắt của vị quý phụ trung niên này là một đôi trọng đồng (2 đồng tử), bên trong con ngươi lại lộ ra một vệt lệ quang màu xanh lam.
Sở Hi Thanh không khỏi âm thầm hoảng sợ.
Bản thể của Hàm Quang phu nhân là một con Trọng Minh điểu, tuy rằng chỉ có tu vị nhị phẩm thượng, khoảng chín ngàn năm yêu lực.
Nhưng sức chiến đấu của vị này lại vượt xa Hồ Tâm Mị.
Sở Hi Thanh nhất thời bình tĩnh lại, thản nhiên gật đầu ra hiệu với Hàm Quang phu nhân.
Hắn biết vị phu nhân này đang bất mãn với hắn vì việc của Bạch Tiểu Chiêu.
Nhưng mà Sở Hi Thanh cũng không làm gì đuối lý trong việc này.
Vì chuyện trong bí cảnh cửu phẩm, Bạch Tiểu Chiêu coi hắn như cha, cũng vì hắn mà tiến hóa thành Thừa Hoàng, có tình cảm và ràng buộc rất sâu với hắn, chém cũng không đứt.
Dù là vị Lê Sơn Lão Mẫu kia cũng không thể làm gì.
Đối với vị Hàm Quang phu nhân này, hắn lấy lễ để đón tiếp là được.
Hàm Quang phu nhân thấy thế thì lại hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi xuống cách Hồ Tâm Mị ba trượng: “Tránh ra! Qua chỗ khác đi!”
Vị trí này tương đối với với Bạch Tiểu Chiêu, có thể chăm sóc nàng.
Nha đầu này lại đồng tộc với Lê Sơn Lão Mẫu, là hoàng tộc thuần huyết của Lê Sơn, nàng không thể không chăm nom.
Nhưng Hàm Quang phu nhân không chịu nổi vị hôi nách của Hồ Tâm Mị.
Trong mắt Hồ Tâm Mị nhất thời hiện ra hai đám lửa trắng, nàng cố gắng nhịn xuống: “Hàm Quang, ngươi đừng khinh người quá đáng.”
Hàm Quang phu nhân lại nở nụ cười khinh thường: “Nếu ngươi không muốn, vậy bây giờ có thể đánh một trận, để ta nhìn xem lệnh bài trong tay ngươi là âm hay là dương?”
Sắc mặt tái nhợt của Hồ Tâm Mị nhất thời thay đổi, cuối cùng nàng nắm chặt song quyền, trực tiếp lắc mình ra ngoài mười mấy trượng: “Nhường cho ngươi thì lại làm sao?”
Cặp trọng đồng kia của Hàm Quang phu nhân chẳng những có thể nhìn rõ thập phương, mà còn có thể nhìn thấu tất cả huyễn thuật.
Đám Trọng Minh điểu này, trời sinh đã khắc chế tất cả Hồ tộc bọn họ.
Hồ Tâm Mị kiêng kỵ Hàm Quang phu nhân thậm chí không kém hơn Vấn Thù Y, còn cả vị cao thủ thần bí kia nữa.
Nàng có lòng tin độ sức với tất cả nhất phẩm nhị phẩm ở trong lầu này, nhưng lại không có tự tin nào với ba người này.
Trong lòng Hồ Tâm Mị lại tức đến sắp phát rồ.
Ánh mắt của nàng lấp lóe, suy nghĩ mọi phương pháp để báo thù.
“Hạng chuột nhắt!” Hàm Quang phu nhân cười khinh thường, sau đó thần sắc lại hơi động.
Nàng đã nghe thấy Sở Hi Thanh giảng giải.
Ban đầu, Hàm Quang phu nhân còn không để ý.
Nhưng nàng lại chú ý đến, hình như đám nhân vật như Vấn Thù Y cũng đang nghiêm mặt lắng nghe.
Hàm Quang phu nhân âm thầm kỳ quái, nên cũng bắt đầu để ý vài câu.
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của vị này cũng hiện ra vẻ nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận